Chương trước
Chương sau
Tu sĩ vội vàng bỏ đi cứ như Đỗ Thánh Lan là nguồn gốc của mọi xui xẻo.

Sau khi những thành viên còn lại suy nghĩ kỹ càng, họ đều cho rằng không có vấn đề gì. Căn cứ theo quy luật trước kia, Đỗ Thánh Lan chỉ cần xuất hiện cùng một chỗ với Phạn Hải tôn giả, thì chắc chắn có chuyện chẳng lành.

Đỗ Thánh Lan bình tĩnh nhắc nhở: “Hắn ta mang lọ xăm đi rồi.”

Bên ngoài tu sĩ kia nói lọ xăm là đồ rác rưởi, thế nhưng thứ gì đã xuất hiện trong tiểu thế giới, ắt hẳn sẽ có tác dụng nào đó, có lẽ do họ vẫn chưa biết được cách dùng thật sự của nó mà thôi.

Lúc trước tu sĩ kia ra vẻ lo lắng Đỗ Thánh Lan định làm gì đó, nhân lúc người trong nhóm không chú ý, hắn đã cướp bảo vật bỏ trốn. Sau khi nhận ra, sắc mặt chín người còn lại rất khó coi, có người suýt chút nữa chửi thề. Họ lần lượt bẻ gãy thẻ bài ra ngoài truy nã người kia.

Họ hoàn toàn không ôm tâm lý may mắn. Bởi vì họ đã nhìn thấy Đỗ Thánh Lan và Thực Hồn đạo quân đi chung với nhau, đối phương ắt sẽ không để họ tuỳ ý hoạt động trong tiểu thế giới.

Tầm Trân Đỉnh vừa đi vừa nghỉ, tiếp tục tìm kiếm bảo vật.

Đỗ Thánh Lan im lặng đi theo sau, nhớ lại vết rách nhìn thấy lúc nguyên thần xuất khiếu. Lúc đó vết rách kia như ở rất gần, từ vùng đất hoang đi thẳng về phía trước là đến. Song hôm nay lại không nhìn thấy vết rách kia, rõ ràng sau đó U Lan tôn giả đã sắp xếp lại.

Ngân long trong tay áo đột nhiên cử động: “Diện tích những vùng đất hoang này đều bằng nhau.”

Bọn họ đã đi ngang qua gần bốn toà thành, Cố Nhai Mộc vừa lên tiếng, Đỗ Thánh Lan và Thực Hồn đạo quân cùng nghĩ đến điều này, hình như thật sự là vậy. Trừ tòa thành do nữ đế xây dựng, những thành còn lại có diện tích tương đương nhau, bên ngoài đều có đất hoang có thể bắt quái vật.

Bài kiểm tra là chiến tranh đoạt thành, diện tích của bảy thành sẽ không chênh lệch quá nhiều, chuyện này rất hợp logic.

“Quái vật, đất hoang…” Đỗ Thánh Lan cúi đầu suy nghĩ.

Quái vật bị áp chế trong lòng đất, sau một thời gian nhất định mới được bò lên. Trong lúc bị nhốt, sức mạnh nào đã khống chế họ?

Đỗ Thánh Lan dừng bước, lượm một nhánh cây vẽ sơ lược bản đồ tiểu thế giới xuống đất, sau khi khoanh tròn các vùng đất hoang thì nối chúng lại với nhau, cuối cùng khoanh tròn khu vực tam giác ở giao điểm trung tâm của các vùng đất hoang.

“Nơi này.” Đỗ Thánh Lan nói.

Nếu như trong lòng đất có thứ gì đó trấn áp quái vật, chắc chắn sẽ nghĩ đến vùng đất hoang. Việc này cũng phù hợp với dự đoán lúc nãy của Thực Hồn đạo quân. Nguyên nhân ngọn núi bảo vật không bị phát hiện, có thể vì nó nằm sâu trong lòng đất.

Khu vực bị khoanh tròn nằm ở nơi tiếp giáp hai vùng nam bắc, Thực Hồn đạo quân thay đổi phương hướng ngự khí, bay về phía này.

Mỗi lần bay đến gần thành trì thì Thực Hồn đạo quân sẽ bố trí kết giới che giấu hơi thở của pháp bảo. Sau khi vượt qua ranh giới của thành Bà Sa, hắn mới hỏi mục đích của chuyến đi này: “Ngươi chỉ muốn tìm kiếm ngọn núi bảo vật thôi à?”

Tuy Đỗ Thánh Lan chưa thành tiên nhưng số mệnh vẫn rất mạnh, có ưu thế trong tiểu thế giới. Được sự ủng hộ của nữ đế, Đỗ Thánh Lan hoàn toàn có thể giành được cơ duyên cuối cùng.

“Tìm mảnh vỡ Thiên Đạo.”

Một câu nói nhẹ tênh khiến sắc mặt Thực Hồn đạo quân thay đổi. Thực Hồn đạo quân im lặng một lát mới nói: “Ngươi nói cho ta biết, không sợ bị ta cướp à?”

Đỗ Thánh Lan bình tĩnh trả lời: “Mảnh vỡ Thiên Đạo chỉ có hai tác dụng là vá trời và tu luyện. Gần như ngươi sẽ không dùng nó để tu luyện.”

Thực Hồn đạo quân dễ dàng từ bỏ thanh đao hắn đã sử dụng nhiều năm vì không muốn nợ ân tình của Phạn Môn, song Đỗ Thánh Lan thì không làm thế. Trúc Mặc lừa gạt hắn, còn hắn tự mình học được kiếm pháp Trảm Nguyệt, mắc gì không cần?

Bởi vậy nên Thực Hồn đạo quân đi theo con đường rất ngang ngược, hắn sẽ không dùng phương pháp ký sinh nuôi dưỡng mảnh vỡ Thiên Đạo để tu luyện.

Thực Hồn đạo quân không nói gì, hắn chỉ cảm thấy hơi đau lòng mà thôi. Dù là thầy trò lâu như vậy, thế nhưng Phạn Hải tôn giả còn chẳng tin tưởng hắn nhiều như người ngoài.

Tuy nói lời hay ý đẹp nhưng Đỗ Thánh Lan luôn để lại một con đường lui. Trên đường đi, Đỗ Thánh Lan luôn suy nghĩ nếu người kia cướp đồ thì hắn phải giải quyết như thế nào.

Trong lúc đang chìm vào suy nghĩ, pháp khí dần dần hạ xuống. Trên bản đồ, nơi này chỉ là một khu vực tam giác nhỏ bé nhưng ngoài hiện thực thì nó lại tràn ngập sương mù, khu rừng rậm rạp trong dãy núi kéo dài hơn mấy ngàn dặm. Bây giờ phần lớn tu sĩ đều tập trung vào cuộc chiến đoạt thành, vì muốn lôi kéo người dân nên thành chủ đã hứa hẹn rất nhiều lợi ích sau khi ra ngoài. Còn những nơi không liên quan đến chiến tranh thường không có ai lui tới.

Mọi người đều đang đợi Tầm Trân Đỉnh đánh giá, tuy nhiên nó cứ đứng im như đã chết.

Tầm Trân Đỉnh cảm thấy rất mờ mịt, nó không phát hiện cái gì cả nhưng trực giác lại nói có thứ gì đó, rất khó hình dung.

Cố Nhai Mộc thuấn di đến phía trước chân núi: “Có người từng đến đây.”

Bên dưới tảng đá to có xác của một con Chuột Độn Thổ, loại yêu thú này rất phổ biến ở tiên giới, đặc điểm là to gan thích đánh lén. Xác của Chuột Độn Thể bị chặt nhỏ, vết thương trên cổ rất gọn, vừa nhìn đã biết nó bị giết do đao hoặc kiếm.

Trước đó bọn họ còn cho rằng nơi này ít người tới, không ngờ lại bị thực tế vả mặt nhanh như vậy.

Cố Nhai Mộc ngồi xổm kiểm tra cái xác: “Nếu không phải tu sĩ của thành Bà Sa, thì chính là của thành Cực Ác.”

Lúc y đi tìm Đỗ Thánh Lan đã đánh nhau với Chuột Độn Thổ. Chuột Độn Thổ không quá mạnh, tu sĩ trên tinh quân hoàn toàn có thể dùng một đao chém chết nó. Thế nhưng trên người con chuột này có nhiều vết thương khác, chắc hẳn đã trải qua mấy hiệp giao đấu, suy ra đối phương chỉ có thể là tinh quân hoặc chân quân cấp thấp.

Sau khi được dịch chuyển vào tiểu thế giới, phần lớn những tiên quân có thực lực như vậy đều bị đưa đến thành Cực Ác và thành Bà Sa.

Đỗ Thánh Lan nhìn xung quanh, trong núi chắc chắn có điều thần bí nào đó, thế nhưng bọn họ có quá ít người, Tầm Trân Đỉnh lại đang mất tập trung, nếu muốn lục soát kỹ càng thì rất mất thời gian. Hắn nhìn sang Cố Nhai Mộc, bốn mắt nhìn nhau, Cố Nhai Mộc lập tức hiểu ý của hắn, nhanh chóng biến thành tôm tít rồi dùng tuyệt chiêu đào hầm.

Đất đá bay tán loạn, trong tiếng nổ ầm ầm mặt đất xuất hiện một cái hố sâu, cái hố này càng ngày càng sâu.

Thực Hồn đạo quân phản ứng chậm, trên người toàn là đất. Hắn nhíu mày hỏi: “Làm gì vậy?”

Đỗ Thánh Lan nói: “Nếu đã đoán rằng ngọn núi bảo vật nằm trong lòng đất thì chúng ta phải xuống dưới lòng đất.”

Tốc độ của tôm tít rất nhanh, sau khi tung nhiều đấm xuống mặt đất thì gần như đã chui sâu vào lòng đất. Đợi khi chui ra khỏi hầm, tôm tít đẩy đại đỉnh đang ngẩn người xuống dưới.

Tầm Trân Đỉnh: “…..”

Rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng, đại đỉnh không vội bay lên, càng xuống nó càng cảm nhận được hơi thở khác thường. Xem ra mặt đất thật sự hạn chế khả năng của nó.

Coong!

Tiếng vang của đại đỉnh dội lên, mặc dù không hiểu cũng có thể đoán được Tầm Trân Đỉnh đang gọi người xuống dưới.

Cố Nhai Mộc là người đầu tiên đi xuống, Đỗ Thánh Lan theo sát phía sau.

Con người di chuyển trong đường hầm chắc chắn không thoải mái, Thực Hồn đạo quân lạnh lùng nhìn hai con tôm tít đang đi ở đằng trước: “Đi chậm một chút.”

Nhờ ánh sáng từ ngọn lửa của Cố Nhai Mộc, Đỗ Thánh Lan quay lại nhìn con người kia, nhíu mày nói: “Tại sao đạo quân không biến thân?”

Một giọng nói lạnh lùng trả lời: “Chưa học.”

Có khá ít tiên nhân biết thuật biến thân, hầu hết chỉ có thể biến được lớp vỏ ngoài, trừ thuật biến thân cao cấp, biến thân bình thường không thay đổi được hơi thở bên ngoài, có học cũng vô dụng.

Vì phải để ý đến con người ở phía sau và canh chừng đại đỉnh ở trên cao, cuối cùng bọn họ vẫn đi chậm lại. Sau khi gặp được Tầm Trân Đỉnh ở dưới lòng đất, một âm thanh lại vang lên.

Thực Hồn đạo quân phiên dịch: “Có thứ nào đó ở nơi sâu hơn.”

Mọi người tiếp tục đi sâu xuống lòng đất, Cố Nhai Mộc không biết mình đã đào hầm bao lâu, nhiệt độ dưới lòng đất từ râm mát trở nên nóng rực, giống như sẽ có dung nham phun ra bất cứ lúc nào. Cho dù có đào hầm giỏi đi chăng nữa cũng không thể đào liên tục, sau khi đi xuống vài ngàn mét, Đỗ Thánh Lan đổi vị trí với Cố Nhai Mộc, bắt đầu một vòng đào hầm mới.

Trong nhóm ba người và một cái đỉnh, Thực Hồn đạo quân là người vô tích sự nhất.

“Có cần ta giúp gì không?”

“Ngươi biết đào hầm không?”

Thực Hồn đạo quân im lặng, Đỗ Thánh Lan thở dài dùng búa lau mồ hôi trên đầu rồi tiếp tục đào hầm.

Sau khi đấm một quyền xuống đất, sắc mặt Đỗ Thánh Lan thay đổi. Hắn khẽ ồ lên, vừa rồi nắm tay của hắn bị chặn lại, nham thạch bình thường không thể chịu nổi một đấm của tôm tít. Cố Nhai Mộc đến bên cạnh hắn, hai con tôm tít chụm đầu không biết đang nói cái gì, sau đó ngọn lửa tới gần, Cố Nhai Mộc thổi lớp cát bên ngoài, để lộ lớp đá bóng mờ.

“Là kết giới.” Cố Nhai Mộc đánh giá độ dày của kết giới này: “Chỉ có thể dùng sức mạnh đập vỡ, việc này hơi nguy hiểm.”

Mọi người đã đến đây thì sẽ không rút lui, cuối cùng Thực Hồn đạo quân cũng có cơ hội phát huy tác dụng.

Nơi chật hẹp này không tiện dùng vũ khí, Thực Hồn đạo quân quyết định ngưng tụ chân khí trong lòng bàn tay rồi đánh một chưởng vào kết giới. Kết giới như sóng nước nhấp nhô, sau một chưởng nữa thì nó bắt đầu trở nên trong suốt rồi yếu dần.

Kết giới không mạnh như họ nghĩ, cho dù không bị hai cái chưởng này đánh tan, nhiều nhất trong vòng một hai năm nữa nó cũng sẽ biến mất.

Bọn họ không có thời gian suy nghĩ, lúc cơn gió tạo thành lốc xoáy phá vỡ kết giới thì họ lập tức vọt tới. Đây là nguy hiểm mà Cố Nhai Mộc nhắc đến, ngọn núi này chắc chắn còn con đường nào đó có thể an toàn đi sâu vào lòng đất, tuy nhiên bọn họ chọn dùng bạo lực sẽ khiến cho kết giới khổng lồ bị phá tan ngay lập tức. Và họ sẽ phải đối diện với đòn tấn công rất mạnh.

Bụng dưới của họ lập tức đau quặn, xung quanh rất nóng, nhiệt độ này đủ để đốt cháy da thịt của một người bình thường. Đỗ Thánh Lan đã sớm biến thành người, hắn kiên trì không nhắm mắt trong cơn gió bão, lúc sắp rơi mới dùng chân khí hạ xuống đất. Bên dưới là một vùng cát vàng, vì không có điểm dừng chân vững chắc nên lúc Đỗ Thánh Lan rơi xuống hơi lảo đảo.

Tầm Trân Đỉnh là thứ thê thảm nhất, nó lăn lông lốc mấy vòng trong đống cát, cuối cùng gặp phải chướng ngại vật, khó khăn lắm mới dừng lại được.

Thứ cản nó lại là mấy xác chết, trong đó có hai tu sĩ, ba cái xác khác là dân trong thành. Họ chết không nhắm mắt, con mắt chỉ có tròng trắng, đây là dấu hiệu điển hình của người dân trong thành Bà Sa.

Đỗ Thánh Lan đi đến thấy thế thì nhướn mày, thành chủ của thành Bà Sa là Đỗ Thanh Quang, dường như ông ta chỉ phái một tiểu đội đi thăm dò. Không biết những người này may mắn hay xui xẻo, họ đã xuống lòng đất thành công nhưng cuối cùng đều chết hết.

Nơi này cách thành Bà Sa không quá xa, vào rừng tìm bảo vật là chuyện hết sức bình thường. Điều Đỗ Thánh Lan chú ý chính là nguyên nhân cái chết, trên người không có vết thương, cơ thể khô quắt như bị hút cạn. Hắn lục soát một hồi nhưng không tìm thấy thẻ bài.

Cùng lúc đó, Cố Nhai Mộc nhặt một mảnh gỗ ở gần đó, hình như có thể nhìn thấy một góc hoa văn.

Đỗ Thánh Lan: “Bẻ gãy thẻ bài nhưng không thể rời khỏi hả?”

“Còn một khả năng khác.” Cố Nhai Mộc chậm rãi nói: “Tấm thẻ bị những vật khác bẻ gãy, định nhờ vậy mà rời khỏi nơi này nhưng thất bại.”

Đỗ Thánh Lan nghĩ đến mảnh vỡ Thiên Đạo trước tiên. Không chỉ mình hắn mà tất cả mọi người đều có chung một suy nghĩ.

Đỗ Thánh Lan đột nhiên cúi đầu, cát vàng đang rung chuyển, có thứ nào đó đang đến đây, số lượng còn rất nhiều.

Chỉ trong mấy hơi thở, phía trước xuất hiện một tia sáng màu vàng. Phía sau tia sáng là một bầy quái vật đang chạy như điên. Ánh sáng như đã kiệt sức, đột nhiên nhìn thấy phía trước có người thì nó liên tục chớp tắt như đang cầu cứu.

Ánh sáng này chính là mảnh vỡ Thiên Đạo, cho dù kích cỡ hay cường độ ánh sáng đều vừa khít với mảnh vỡ Thiên Đạo còn lại.

Đỗ Thánh Lan nuốt nước bọt, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Có nhìn thấy không?

Cố Nhai Mộc và Thực Hồn đạo quân cùng gật đầu.

Phản ứng ngay lập tức không thể lừa gạt người khác, bình thường mảnh vỡ Thiên Đạo nhìn thấy Đỗ Thánh Lan thì kiểu gì cũng sẽ tỏ ra hưng phấn, chỉ có mảnh vỡ này là không.

Khoảng cách giữa quái vật, ánh sáng vàng và ba người dần bị thu hẹp. Ánh sáng kia vẫn không có ý tấn công Đỗ Thánh Lan, trái lại nó phóng ra một tia kim tuyến hoà vào cát vàng, âm thầm chuẩn bị đánh lén Thực Hồn đạo quân. Thế nhưng đến lúc ra tay lại bị Tầm Trân Đỉnh phát hiện.

Sau một quãng thời gian chạy trốn, bây giờ Đỗ Thánh Lan chỉ có thể dùng một nửa thực lực, đây là giới hạn cuối cùng, sau đó cho dù hắn bỏ thành chạy rất xa, chữ số trên tấm thẻ cũng không hạ xuống nữa. Cơ hội tốt như vậy, mảnh vỡ không bắt hắn cải tạo thành đạo thể trời sinh, trái lại còn tuân theo quy luật chiến đấu bình thường, cố gắng đánh lén người mạnh nhất.

Hành vi này thể hiện điều gì?

Chứng minh mảnh vỡ này rất lớn, có linh tính, cực kỳ mạnh.

Đỗ Thánh Lan hít sâu một hơi: “Chạy!”

Mỗi con quái vật bị bắt trong vùng đất hoang đều gầy chỉ còn da bọc xương, liên hệ với cái chết của những tu sĩ kia, mọi việc đều được giải đáp, mảnh vỡ này có khả năng cắn nuốt.

Không ai vội vàng xông lên, mọi người đều lợi dụng quá trình chạy trốn để kéo dài thời gian quan sát.

Tia sáng vàng biết mình đã bại lộ nên nó không che giấu nữa, tăng tốc đuổi theo. Khoảng cách bị thu hẹp, Đỗ Thánh Lan liên tục quay đầu nhìn xung quanh thì trông thấy một bia mộ trong cơ thể nó, bên trên có khắc một chữ ‘Bốn’ rất sâu. Đây cũng là chữ số bằng máu, chúng mang cho người ta cảm giác giống hệt những chữ số trên tấm thẻ bài, chỉ giới hạn thực lực có thể phát huy của từng tu sĩ.

Một nguồn áp lực mạnh mẽ chợt xuất hiện.

Tốc độ của ánh sáng đột nhiên giảm xuống, tốc độ của nhóm Đỗ Thánh Lan cũng chậm lại.

Dưới mặt đất mọc lên một ngọn núi nhỏ, cát vàng bị gió thổi bay, để lộ đống đồng nát sắt vụn bên trong.

Nó đã không còn là ngọn núi bảo vật trong trí nhớ của Đỗ Thánh Lan, bị trấn áp mấy ngàn năm gần như đã tiêu hao hết toàn bộ sức mạnh của nó. Lúc trước những con quái vật kia liều mạng chạy trốn vì chúng biết ngọn núi bảo vật đang trong giai đoạn suy yếu, chúng muốn thoát khỏi sự khống chế của ngọn núi bảo vật.

Ngọn núi bảo vật xuất hiện đúng lúc, chặn giữa ánh sáng và nhóm người Đỗ Thánh Lan.

Ánh sáng không rút lui mà chủ động tấn công ngọn núi bảo vật. Ánh sáng lan tràn trên ngọn núi bảo vật, khiến đồng nát sắt vụn dần tan rã, ngọn núi bảo vật từ từ thu nhỏ.

Ánh sáng này quá quỷ dị, cho dù muốn giúp đỡ cũng không thể nhúng tay.

Cố Nhai Mộc hạ giọng nói: “Phá kết giới.”

Trước khi y lên tiếng, Thực Hồn đạo quân đã cầm chiến kích trước khi Cố Nhai Mộc lên tiếng, ném mạnh lên trên. Vết rách bị phá trước đó bây giờ bị kích gẩy một phát, kết giới vỡ tan.

Quái vật điên cuồng lao lên trên, ánh sáng như định tranh thủ làm điều gì đó, nó không tiếp tục tấn công ngọn núi bảo vật sắp tan rã mà bay ra ngoài kết giới.

Mưu đồ của Cố Nhai Mộc và Thực Hồn đạo quân rất rõ ràng, cho dù không phá thì kết giới cũng không thể trụ được bao lâu. Không còn ngọn núi bảo vật áp chế, sớm muộn gì mấy thứ này cũng chạy ra ngoài. Thôi thì cho ngày này đến sớm một chút, mượn sức mạnh của những tu sĩ khác ngăn cản mảnh vỡ Thiên Đạo.

Thực Hồn đạo quân rất nghiêm túc nói: “Tuyệt đối không thể để nó rời khỏi tiểu thế giới.”

Mảnh vỡ Thiên Đạo chỉ có bốn phần thực lực đã mạnh như vậy, nếu ra ngoài nó sẽ trở thành tai hoạ của cả hai giới.

Ngọn núi bảo vật có linh tính, dường như nó biết Cố Nhai Mộc giỏi rèn khí nên trước khi tan rã chủ động thu nhỏ, bay đến bên cạnh y. Cố Nhai Mộc tiện tay thu ngọn núi bảo vật vào nhẫn trữ vật rồi nhìn kết giới trên đỉnh đầu: “Tiểu thế giới chỉ có vào mà không có ra, muốn rời khỏi nơi này chỉ có thể dùng thẻ bài.”

Sau khi bọn họ đi vào, con đường nối cũng tự động biến mất. Nhìn từ tấm thẻ bài bên cạnh mấy cái xác,thì có vẻ mảnh vỡ Thiên Đạo không dùng được thẻ bài, có khi thẻ bài phát nổ còn khiến nó bị thương.

Thế nhưng Đỗ Thánh Lan lại nhắc đến một chuyện khác, trước kia hắn từng nhìn thấy mảnh vỡ Thiên Đạo trong kẽ hở trên bầu trời, chứng minh tiểu thế giới có vết thương. Suýt chút nữa mảnh vỡ Thiên Đạo đã chui qua đó chạy trốn, vết thương này có thể trở thành nơi để mảnh vỡ chạy trốn.

Cố Nhai Mộc không biết nghĩ đến điều gì mà lại nhíu mày, nhấn mạnh: “Sau này cho dù mảnh vỡ kia xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi cũng đừng thử dùng nó vá trời.”

Đỗ Thánh Lan gật đầu, hắn cũng cảm thấy rất khó giải quyết.

U Lan tôn giả lợi dụng lúc mảnh vỡ đang suy yếu để trấn áp nó nhưng không thể làm nó biến mất, nếu không Thiên Đạo sẽ mãi mãi bị hổng, cuối cùng đành phải dùng máu thịt của quái vật để nuôi dưỡng nó. Hắn không nghĩ ra vì sao U Lan tôn giả lại không thể giải quyết nó triệt để.

Thực Hồn đạo quân lên mặt đất đầu tiên, hắn muốn xem tình hình bên trên, tiện thể truyền tin tức ra ngoài.

Cho dù cuối cùng mảnh vỡ rơi vào tay ai, cũng tốt hơn để nó rời khỏi tiểu thế giới một mình.

Đỗ Thánh Lan không vội rời đi, với thực lực của hắn, có lẽ ánh sáng chiếu vào người sẽ chết luôn. Hắn thong thả đi lại trong lòng đất, ánh mắt thâm sâu không biết đang nghĩ gì.

Một lát sau, Đỗ Thánh Lan từ từ nói: “Nơi này rất thích hợp để cảm ngộ.”

Ngay khi ánh sáng vàng rời khỏi lòng đất, toàn bộ tiểu thế giới rung chuyển, đất rung núi lở, sông chảy ngược dòng.

Chuyện lớn như vậy đương nhiên thu hút sự chú ý của rất nhiều người, có mấy bóng người lập tức bay lên tường thành, nhìn dị tượng đang xảy ra ở đằng xa. Mảnh vỡ Thiên Đạo không để lỡ thời gian, sau khi bay lên cao mấy ngàn thước thì đâm vào bầu trời trên đỉnh núi cao nhất.

Nó đâm hết lần này đến lần khác, đa số quy tắc thực tế trong tiểu thế giới đều nhằm vào mảnh vỡ Thiên Đạo. Ánh sáng bị suy yếu 6/10 sức mạnh không thể phá vỡ mảnh trời này chỉ trong một lần, nó chỉ im lặng lặp đi lặp lại hành động này.

Ngày xưa chỉ thiếu chút nữa là nó có thể chạy thoát tiểu thế giới, bây giờ chẳng còn U Lan tôn giả ngăn cản, không gì có thể cản đường nó.

Những người chạy đến đầu tiên không phải là dân trong thành Bà Sa ở gần nhất mà là tu sĩ thành Cực Ác đã chia năm xẻ bảy.

Có khoảng bảy đến tám người, lúc nhìn thấy mảnh vỡ Thiên Đạo thì ánh mắt họ lập tức trở nên hưng phấn. Diện tích của mảnh vỡ này rất lớn, không giống mảnh vỡ trong chiếc trống con, trong quá trình bao vây có rất nhiều tu sĩ còn không biết bảo vật này là gì.

Chỉ cần nhìn ánh sáng của mảnh vỡ, trong đầu sẽ tự động hiện lên một ý nghĩ: Thiên uy không lường được.

“Mảnh vỡ Thiên Đạo.”

Suy đoán này tự động xuất hiện trong đầu mà chẳng cần suy nghĩ.

Mảnh vỡ liên tục tấn công lá chắn vô hình trên trời, tư thế chạy trốn khiến người khác cảm thấy nó đang vào thế yếu. Những người tới trước sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, mấy bóng người đồng loạt bay về phía mảnh vỡ, vừa bay lên giữa không trung thì ánh sáng vàng đã lan ra khắp trời. Tu sĩ yếu nhất bị vô vàn kim tuyến quấn chặt, máu thịt trong cơ thể nhanh chóng xói mòn.

Tu sĩ ở phía sau gã lập tức né tránh nhưng tiếc là thực lực không đủ, bị ánh sáng bọc kín người.

Có hai người dứt khoát dồn hết kim tuyến vào cánh tay, sau khi chém đứt cánh tay thì nhanh chóng hạ xuống đất. Ba người khác dùng pháp bảo và chân khí chạy trốn giữ mạng, thế nhưng lúc hạ xuống đất gương mặt vẫn trắng bệch.

“Bao vây tấn công.” Bọn họ không thể từ bỏ mảnh vỡ Thiên Đạo, chỉ cần không bị kim tuyến trong ánh sáng quấn chặt, đến lúc gặp nguy hiểm vẫn sẽ có cơ hội bẻ gãy thẻ bài rời đi.

Lúc Thực Hồn đạo quân chui lên thì vừa hay nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Về mặt này, các tiên nhân chưa từng khiến người khác thất vọng. Bọn họ không cần dùng lý do chính nghĩa đao to búa lớn kêu gọi đánh hội đồng mảnh vỡ. Nhìn thấy lợi ích, lúc nào cũng sẽ có người liều mạng xông lên.

Càng ngày càng có nhiều tu sĩ chạy tới, sức tấn công mảnh vỡ cũng được gia tăng. Nếu nhìn tổng quát thì số lượng tu sĩ không quá nhiều, sợ thành trì bị đánh lén nên thành chủ đều giữ lại một nửa tu sĩ ở trong thành phòng thủ.

Diện tích ánh sáng lan ra rất rộng, như mưa tên bắn ra dày đặc. Sau khi bảy, tám tu sĩ lần lượt ngã xuống, sự cuồng nhiệt tranh cướp bảo vật cũng bắt đầu giảm, cuối cùng bọn họ cũng nhận ra uy hiếp cực cao.

“Chặn nó lại!”

Trong các loại năng lực, cắn nuốt là thứ đáng sợ nhất, Nếu để mảnh vỡ này chạy thoát, có lẽ cả tiên giới đều sẽ trở thành nơi săn bắn của nó.

Mảnh vỡ Thiên Đạo hoàn toàn có thể thu lại ánh sáng và hơi thở của mình, song nó lại không định làm thế. Chỉ khi dùng máu thịt của tu sĩ bổ sung năng lực đang suy kiệt, nó mới có thể phá vỡ lá chắn yếu ớt này.

Trong khi nó đang va chạm liên tục, những áng mây trên trời đứng im. Rõ ràng là ban ngày nhưng bên cạnh mặt trời lại xuất hiện bóng trăng.

Điều này chứng tỏ sự chênh lệch thời gian trong tiểu thế giới đã trở nên hỗn loạn, ánh sáng màu vàng bất ngờ vọt đến, trên không trung xuất hiện một đường màu đen rất mờ.

Vết rách đột ngột hiện ra.

Khi thấy sự tự do gần trong gang tấc, mảnh vỡ Thiên Đạo càng điên cuồng hơn, khí thế cứ như gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

Rất nhiều tu sĩ đã chạy về báo tin, những người có tu vi đến cảnh giới đạo quân tới nơi này chỉ vì mảnh vỡ Thiên Đạo, ví dụ như Phạn Hải tôn giả. Nghe thấy phong thanh có liên quan đến mảnh vỡ Thiên Đạo, cho dù mạo hiểm bị phá thành thì gã cũng muốn tự mình đến một chuyến.

Các thành chủ khác cũng làm y như vậy.

Mảnh vỡ đã xuất hiện, tranh giành cơ duyên làm gì nữa?

Lúc ngàn quân vạn mã tập trung trong thung lũng thì chỉ có một mình thành Phụng Thiên không đến. Người dân ở nơi này đều là dân bản địa của tiểu thế giới, không biết về mảnh vỡ Thiên Đạo.

“Báo, thành chủ thành Phần Thiên và thành Phật Đà đang dẫn đại quân xuôi về phương nam!”

Vì đảm bảo an toàn, bà lão đã phái 50 người dân làm quân tiên phong, sau khi chắc chắn quân đội trong thành rất yếu, bà lão ngự giá thân chinh, áo choàng đỏ tung bay: “Toàn quân ra trận!”

Trong thung lũng.

Vừa rồi có một vị đạo quân bỏ mình.

Sự cố chấp muốn chiếm lấy mảnh vỡ Thiên Đạo ban đầu biến thành cảm giác sợ hãi, rất nhiều người nhìn thấy chữ số ‘bốn’ trên mảnh vỡ Thiên Đạo, suy đoán nó chỉ có thể phát huy bốn phần thực lực.

Mọi người im lặng ngầm hiểu: Đánh hội đồng, làm suy yếu thực lực của mảnh vỡ.

“Phù –“

Âm thanh kỳ lạ như tiếng gió lướt qua, ánh sáng này như sương như khói, lúc bay vào đám đông tu sĩ thì âm thầm cắn nuốt tất cả. Nó rất yên tĩnh, trái lại đám tu sĩ cầm vũ khí la hét mới giống tên thần kinh.

Đường đen mờ trên bầu trời vừa bị tia sáng hoà tan vừa dần lớn hơn.

“Không ổn.” Không biết là ai hét lên, dẫn đầu xông tới. Lần này ngay cả Phạn Hải tôn giả cũng ra tay, rất nhiều ánh sáng pháp khí va chạm với ánh sáng vàng. Khi màu vàng và màu bạc đối chọi với nhau, trong khe hở lại xuất hiện thêm một màu khác.

Màu xanh lam sáng rực gợn sóng, khiến mảnh vỡ đang chen ra ngoài thì bị ngoại lực kéo về.

Mảnh vỡ vừa lui khiến mấy trăm tu sĩ nhìn thấy hy vọng.

“Cái khe đó được ánh sáng chiếu vào đấy!”

Không sai, đó chính là hy vọng rực rỡ.

Đồng đội đứng bên cạnh thờ ơ: “Có khi nào đó là tia sáng độ kiếp không?”

“…..”

Tiểu thế giới có khe hở, nếu có người độ kiếp, lôi kiếp thật sự có thể đánh xuống.

Khe hở này quá chật, quá nhỏ. Mảnh vỡ Thiên Đạo liều mạng muốn xông ra ngoài, lôi kiếp điên cuồng muốn chui vào. Mỗi tia lửa điện đều lặng lẽ phóng tín hiệu: Ta chen, ta chen.

Mảnh vỡ Thiên Đạo càng lúc càng bướng bỉnh, tất cả ánh sáng vàng đều như đang hò hét trong im lặng: Xông, tiếp tục xông ra!

Nếu nói về sức mạnh thì lôi kiếp không bằng mảnh vỡ Thiên Đạo, tuy nhiên nó có một tia ý chí của Thiên Đạo. Vạn vật trên thế gian này, không ai có thể ngăn cản nó đánh người!

Các tu sĩ đứng bên cạnh không nhân cơ hội này để đánh hội đồng. Hai bên đối địch với nhau, một khi lôi kiếp lấn át ánh sáng màu vàng rồi bất chợt lao xuống, bọn họ sẽ đứng mũi chịu sào.

Trong tình huống này, cuối cùng mảnh vỡ Thiên Đạo cũng chọn nhường bước, tạm thời bay đi để lôi kiếp vào trong tiểu thế giới.

Mảnh vỡ không bay quá xa, trong vòng vây của các tu sĩ, La Sát đạo quân đang định tấn công thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói rất nhỏ: “Đại sư huynh.”

Giọng nói vang lên từ trong lòng đất, Đỗ Thánh Lan ló đầu ra: “Là đệ.”

La Sát đạo quân ngây ra: “Tại sao đệ lại ở đây?”

Đỗ Thánh Lan nhìn lôi kiếp trên bầu trời, dùng khẩu hình miệng nói: “Sét của đệ.”

La Sát đạo quân nheo mắt.

Tỷ lệ độ kiếp thành công ở nơi này không cao, linh áp bên ngoài sẽ theo khe hở chảy vào bên trong. La Sát đạo quân từng tham dự vài lần chiến tranh đoạt thành, biết bỏ thành chạy trốn sẽ phải trả giá đắt. La Sát đạo quân suy đoán bây giờ Đỗ Thánh Lan chỉ có thể phát huy chưa đến sáu phần thực lực.

Đỗ Thánh Lan ngây thơ nói: “Ta tranh thủ thời gian cho huynh, cố gắng đánh mảnh vỡ gần chết nha.”

Mảnh vỡ Thiên Đạo cũng đang tính thời gian. Nhìn từ cường độ của lôi kiếp thì cảnh giới của người độ kiếp rất bình thường. Một lát nữa chỉ cần người đó vừa xuất hiện, nó sẽ lập tức cắn nuốt đối phương.

Tia lửa điện chui vào khe hở như thuỷ triều, tia lửa điện này này tiếp bước tia lửa điện kia. Một lát sau, cuối cùng nó cũng ngưng tụ ra hình dạng, tuy nhiên bên ngoài vẫn còn rất nhiều tia lửa điện chưa chui vào. Chúng chỉ có thể liên tục tách nhỏ, cố gắng chui vào hoà lẫn với những tia lửa điện khác.

Cố gắng không phụ lòng người, lôi kiếp to gấp đôi, còn tiếp tục phình to hơn trước.

Trong lúc bị các tu sĩ tấn công, mảnh vỡ Thiên Đạo đã bị thương, nó không quan tâm vết thương mà chỉ lo chú ý đến hướng đi của kiếp quang. Cuối cùng, lượt thiên lôi đầu tiên từ trên trời đánh xuống như dòng nước lũ phá đê nhắm thẳng về một phía.

Vạn trượng, ngàn trượng, trăm thước… Đến lúc lôi kiếp tới gần thì toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn lên người vừa chui ra ngoài hầm.

Đỗ Thánh Lan!

Kết quả này vừa bất ngờ nhưng lại rất hợp lý.

Sát ý trong lòng Phạn Hải tôn giả dâng cao: Đi chết đi.

La Sát đạo quân có mặt ở đây, gã không thể ra tay, âm thầm cầu nguyện đối phương chết trong lôi kiếp.

Kiếp quang cách Đỗ Thánh Lan 20 thước cuối cùng, dưới uy áp vô tận, hắn gần như không thể đứng thẳng.

“Cho dù chỉ có thể phát huy một nửa thực lực thì có gì phải sợ.” Mái tóc bay bay, Đỗ Thánh Lan đứng chắp tay, trong mắt đều là khinh thường lôi kiếp. Cho dù không ưa hắn nhưng lúc này mọi người đều khâm phục đạo tâm của Đỗ Thánh Lan.

“Thiên kiêu phải như thế.” Có người cảm thán.

Mười thước cuối cùng.

Đỗ Thánh Lan nhìn chằm chằm tia sét sắp đánh xuống rồi ngửa mặt lên trời thét to: “Mệnh của ta do ta định đoạt chứ không phải ông trời.”

Vừa dứt lời, hắn bẻ tấm thẻ rời khỏi tiểu thế giới.

“…..”

Người độ kiếp biến mất, lôi kiếp lao xuống giữa chừng ngừng lại, nhìn thấy tia sét cách mặt đất chỉ còn 0,001 thước, tia lửa điện cong như ngón chân, cố gắng không chạm đất.

Nó vặn mình.

Tuyệt đối không thể đánh không khí!

Thắt lưng sắp bị vặn gãy, thiên lôi to khoẻ như mãng xà vạn năm liều mạng đổi hướng, suýt thì chạm vào mặt đất.

Cảnh tượng này khiến nhiều người nhíu mày.

Chúng nó là thiên lôi nên có thể xác định vị trí của người độ kiếp, thế nhưng với điều kiện nó phải ra bên ngoài. Tia sét màu đỏ tím quay lại khe hở chen ra ngoài, quay trở về trạng thái ban đầu.

Một tia, một sợi, một đường to như ngón cái… Chen, nó chen!

Quá trình ngưng tụ rõ ràng là một quá trình rất dài.

Một vị tu sĩ nói lên tiếng lòng của mọi người: “Kiếp sau làm trâu hay ngựa cũng được, tuyệt đối đừng làm thiên lôi của Đỗ Thánh Lan.”

Sẽ bị ăn hành.

Đối tượng phát điên nặng nhất chính là mảnh vỡ Thiên Đạo. Theo như tính toán trước đó, nó chỉ cần tối đa mười hơi thở là có thể giải quyết người độ kiếp. Thế nhưng bây giờ nó không thể không chờ đợi trong vòng vây của các tu sĩ, chờ đám tia lửa điện này ra ngoài!

Trong lúc ánh sáng vàng tản ra xung quanh, tiếng gió kỳ quái thổi ‘Vù vù’ vang lên lần thứ hai. Tuy không cùng ngôn ngữ nhưng mọi người như hiểu được mảnh vỡ Thiên Đạo đang nói gì —

Ranh con.

Súc sinh.

Thằng chó chết.

Mọi người nhìn nhau, trông thấy cùng một đáp án trong mắt đối phương: Không sai, nó đang chửi bậy.

Đúng là thần kỳ, họ hiểu được nó chửi gì luôn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.