Từ xưa tới nay chưa nghe ai nói Thiên Đạo sẽ đánh bổ sung lôi kiếp. Sau khi có kết luận này, máu đen trong người con chó giấy như đông lại. Trạng thái của nó khiến Đỗ Thánh Lan rất hài lòng, đáng tiếc hắn không thể miêu tả tương lai tốt đẹp cho nó nghe, đến khi nửa người lún vào giới bích thì hắn cảm thấy mình sắp bị đập vụn ra rồi.
Cơn đau nhói lên, hắn không chút thương tiếc xiết chặt da gáy của con chó giấy: “Ngươi cố ý đúng không?”
“Ngươi… Không hiểu.” Tình trạng của nó cũng không được tốt lắm.
Nếu như thân thể thần tiên không bị phế, bọn họ phải chịu đựng áp lực còn lớn hơn, bây giờ những thứ này không tính là gì cả.
Trên đầu con chó giấy phát ra ánh sáng loá mắt, tiên vận lượn quanh, giới bích cảm nhận đến khi có cùng hơi thở với hiến tế pháp thân thì cảm giác ngột ngạt mới giảm xuống. Cuối cùng Đỗ Thánh Lan đã có thể mở mắt, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc giới bích ở khoảng cách gần như thế, lúc ở trong ‘Thời Quang’ hắn cũng chỉ đứng nhìn từ đằng xa.
Hoa văn bên ngoài giới bích như da động vật, mỗi sợi gân là sự pha trộn của ngàn vạn loại trận pháp khác nhau.
Vừa nhìn thấy giới bích đã khiến người ta hoảng hốt, so với giới bích này thì trình độ trận pháp của hắn chỉ như muối bỏ biển. Thay vì nói giới nguyên là chìa khoá mở giới bích thì nên nói là công cụ dùng để phá trận.
Cuối cùng Đỗ Thánh Lan cũng chen qua giới bích.
Vào lúc này áp lực đột nhiên tăng cao, đầu tiên là đầu, sau đó là tứ chi… Giới bích như phun ra bong bóng đè ép thổi bay, cuối cùng mái tóc đen tạo thành một đường vòng cung, Đỗ Thánh Lan ngã chúi xuống đất, hoàn toàn tiến vào một thế giới khác.
Hắn sờ tay áo, đầu ngón tay chạm vào vảy rồng lạnh lẽo, an tâm xác nhận Cố Nhai Mộc đã vào cùng. Đỗ Thánh Lan không nói chuyện mà nhanh chóng điều tức, chân khí trong cơ thể đang không ngừng nổ tung. Hắn mất một lúc mới để huyết dịch sôi trào và chân khí tạm thời bình ổn lại.
“Đây chính là linh áp hả?”
Đúng là có thể hại chết người mà.
Xương cốt bị ép đến đau đớn có thể miễn cưỡng nhẫn nhịn, Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu quan sát nơi này. Ngân long cũng chui ra tay áo, tạm thời dựa trên vai Đỗ Thánh Lan, hai người cùng ngẩng đầu nhìn trời.
“Nhà quê.” Con chó giấy mắng bọn họ không có kiến thức.
Đỗ Thánh Lan không thèm tính toán với nó, xung quanh không có bóng dáng tu sĩ, không ai rảnh rỗi tới gần giới bích làm gì. Sương tiên vô tận lượn lờ như quay về tùng hải trong bí cảnh, vừa khéo dưới chân hắn là một con sông, tiếng rít gào vang lên bên tai, nhìn lại thì dòng nước đang bất động.
Hàng nghìn hàng vạn ngôi sao phản chiếu dưới nước, ngay cả thân thể cũng như muốn hoà vào nó.
Đạp lên con sông kỳ lạ này không khác gì đạp lên mặt đất, nhưng Đỗ Thánh Lan vẫn vội vã rời khỏi mặt sông mênh mông.
Linh khí ở tiên giới không hỗn loạn như hạ giới, chó giấy say mê hít một hơi, kiêu ngạo giải thích: “Con sông này tên là Tuế Nguyệt, soi sáng đạo siêu thoát vô thượng. Có người nói với uy năng của đế quân có thể vớt được cả trời, trăng và sao trong con sông này.”
Tiên giới có không ít chuyện khiến người ta phải suy ngẫm nhưng bây giờ không phải là lúc để nghiên cứu. Theo như bàn bạc trước đó, Đỗ Thánh Lan lấy bản đồ xác nhận lần cuối cùng.
Móng vuốt ngân long chuẩn xác đặt trên một dãy núi: “Ta ở đây tiếp viện cho ngươi.”
Con chó giấy tò mò dài cổ ra nhìn, lúc trước bọn họ thảo luận thì nó chỉ mải nghĩ đến cảnh thiên lôi tinh bị sư tôn đánh cho hồn phi phách tán, căn bản không chú ý lắng nghe.
Một người một rồng chia nhau hành động.
Trên thượng giới lúc nào cũng có thể gặp được tiên nhân, trên người Đỗ Thánh Lan không có tiên vận nguỵ trang, hắn lắc mình một cái biến thành một con chó.
Ngọc Diện Đao: “…..” Thích làm chó vậy hả?
“Chia cho ta chút tiên vận.”
Ngọc Diện Đao chỉ còn một chút tiên vận, đương nhiên là không nỡ cho: “Tiên vận không thể chia…”
Nó còn chưa nói xong, Đỗ Thánh Lan đã triệu hồi bảo kiếm treo trên đỉnh đầu nó. Lúc hỗn chiến độ lôi kiếp hợp nhất, hắn tận mắt nhìn thấy Ngọc Diện Đao chia tiên vận cho tỷ muội Tôn thị.
Con chó giấy lựa chọn thoả hiệp, tạm thời chia cho một chút tiên vận. Nó lầu bầu: “Ngươi không có tiên căn, cuối cùng tiên vận vẫn quay lại với ta.”
Đỗ Thánh Lan chỉ quan tâm trước mắt.
Hai con chó đi cùng nhau quả thật không ai hoài nghi. Trước đây Đỗ Thánh Lan có thể biến thành Tiểu Âm Khuyển thì huống chi là một con cẩu yêu bình thường, không ai có thể phát hiện mánh khoé này.
Hành tẩu ở nơi tiên khí dày đặc, cuối cùng gặp được vị tiên nhân đầu tiên. Xung quanh người này toả ra uy áp mãnh liệt khiến người ta không dám nhìn thẳng. Nhìn thấy hai con cẩu yêu, người này huýt sáo một cái.
Đỗ Thánh Lan run run: “Chúng tôi chính là môn hạ của Linh Thanh đạo quân, giữ… giữ cửa.”
“Chỉ có chút tu vi như các ngươi, trông cửa là đúng rồi.” Có lẽ là bị những lời của Đỗ Thánh Lan chọc cho vui vẻ, nam tử này không đi gây khó dễ với hai con chó giữ cửa.
Lúc tới đây Đỗ Thánh Lan đã được phổ cập kiến thức.
Linh Thanh đạo quân thực lực cao siêu, ít gây thù kết oán với người khác, thú vui duy nhất chính là nuôi tiên sủng, chủng loại không quan trọng, phải xem tâm trạng của hắn. Yêu thú trên thượng giới từ khi sinh ra đã có thực lực luyện hư kỳ, con cháu của chúng có thể chịu được linh áp nhưng lại khó tăng trưởng tu vi. Tu sĩ nhân loại thì ngược lại, có không gian tiến bộ nhưng lại không có khả năng sinh con nối dõi.
“Hôm nay Phạn Hải độ Tam Cửu Kiếp, hay là đi xem đi?”
Đỗ Thánh Lan quay lại nhìn thấy phía sau lại là một vị tiên nhân đang nói chuyện với tên nam tử qua đường lúc nãy.
“Có gì mà xem? Phạn Hải khổ tu gần ngàn năm, nếu ngay cả Tam Cửu Kiếp cũng không làm được thì Phạn Môn của hắn cũng nên đóng cửa đi.”
“Tam Cửu Kiếp của đạo quân hậu kỳ mạnh nhất cũng không dễ dàng, nhìn cách hắn độ kiếp chúng ta cũng có thể đoán được người này có vượt qua được Lục Cửu Kiếp hay không.” Người nọ hít sâu một hơi: “Sau này, một khi trở thành đế quân…”
Nam tử kiêu ngạo lúc trước im lặng, bọn họ ở trước mặt đế quân cũng chỉ là con kiến hôi.
Cuối cùng hai vị tiên nhân cùng nhau đi xem lôi kiếp.
Con chó giấy đắc ý: “Hai người kia đều là đạo quân nhưng vẫn kiêng kỵ sư tôn ta.”
Đỗ Thánh Lan vừa đi vừa suy nghĩ, không biết đang nghĩ gì mà đôi mắt đen láy kia lại sáng loá lên.
Phạn Hải tôn giả chọn độ kiếp ở Hoàng Cực Sơn.
Dãy núi này chính là tiên sơn trong địa bàn của Phạn Môn, có tổng cộng 3623 ngọn núi, mây mù bao phủ mấy vạn dặm. Theo như ký ức của Ngọc Diện Đao, mỗi ngọn núi trong Hoàng Cực Sơn đều bị gọt bớt, hơn nữa còn có trăm ngọn núi cao do con người xây nên. Phạn Hải tôn giả tặng rất nhiều bảo vật mời ba vị đạo quân, sáu vị tinh quân, chín vị đại sư trận pháp liên thủ mới tạo được một đại trận khổng lồ.
Khu vực bị mây mù bao phủ là bàn cờ, ngọn núi là quân cờ, nếu người ngoài không biết hướng đi đi lạc, rất có thể sẽ bị kéo vào tử thuỷ dưới biển mây. Điểm tuyệt nhất của trận pháp này chính là có hai cái mắt trận, một trong hai cái chính là bản thân Phạn Hải tôn giả.
Gã có thể đi lại tự do trong trận pháp, gã không chết, trận không bị phá.
Hôm nay có không ít người xem lôi kiếp, người có năng lực ở ngoài núi đẩy mây mù sang hai bên quan sát, yếu hơn một chút thì có tiên nhân cưỡi hạc hoặc ngự khí, người quen thì thỉnh thoảng cúi đầu nói chuyện… Ở chỗ xa hơn, hai con chó ngẩng đầu, cái gì cũng không nhìn thấy.
Trên đỉnh đầu có tiên nhân bay qua, bọn họ đều đến xem lôi kiếp nên không ai để ý đến hai con chó.
Lần độ kiếp này của Phạn Hải tôn giả có ý nghĩa rất lớn, báo hiệu tư chất để trở thành đế quân. Quan trọng hơn chính là không ít người đều muốn xem đối thủ một mất một còn của Phạn Hải là La Sát đạo quân có tới phá hay không.
Bên trong ngọn núi gần đó, đệ tử tinh anh của Phạn Môn phong toả từng cái cửa vào, bọn họ không dám đến gần vòng trung tâm vì sợ lôi kiếp lan tới. Trừ việc này ra, Phạn Hải tôn giả còn mời sáu người bạn đạo quân đến hộ đạo cho gã.
Dù đứng rất xa nhưng Đỗ Thánh Lan vẫn cảm nhận được trận thế tử thủ nghiêm ngặt, trên không trung còn bố trí trận pháp phòng thủ, có thể thấy được độ kiếp trên thượng giới rất khó khăn.
“Tới.” Không biết là ai quát lên.
Con chó luôn ngẩng đầu lẳng lặng tập trung nhìn lên không trung.
Kiếp vân chưa đến nhưng bầu trời đã nổ trước, lôi quang thông thiên soi sáng mây mù, bóng người đứng ở nơi đó rốt cuộc đã lộ dáng.
Phạn Hải tôn giả đứng giữa không trung, pháp thân chưa hiện nhưng bóng mờ ở phía sau gã cao khoảng trăm trượng. Gã giống hệt người Đỗ Thánh Lan đã nhìn thấy trong ‘Thời Quang’, mấy ngàn năm qua gương mặt không thay đổi, đao trong tay vẫn là thanh đao năm đó, chỉ là thân đao đã nâng cấp, trước kia chủ nhân thanh đao vẫn còn mơ hồ chút khí phách, bây giờ đều bị thời gian lắng đọng thành tính toán vô tận.
Kiếp quang loé lên chiếu sáng một gương mặt cay nghiệt vô tình.
Hai con chó một động một tĩnh, con tĩnh thì nhìn bầu trời, con động thì lăn lộn dưới đất.
Lúc Âm Khuyển tạo ra chó giấy thì từng cho vào vài quy tắc cấm chú, hễ có ý xấu với Đỗ Thánh Lan thì nó sẽ đau muốn vỡ đầu.
Lôi quang đến gần, ùn ùn kéo đến vùng trời của Phạn Hải tôn giả, giữa khe hở như xen lẫn luồng khí lạnh, nhìn kỹ thì còn có một chút sương máu. Lôi kiếp trên thượng giới hoàn toàn khác hạ giới, không phải màu đỏ tím, cũng không phải màu xanh bạc truyền thống mà là đỏ đến tận cùng mang theo chút ánh bạc khiến người ta buốt cả da đầu.
Phạn Hải tôn giả bình tĩnh nhìn lôi kiếp trên không trung. Đối với gã mà nói, Tam Cửu Kiếp đã là vật trong tay. Gã vô cùng tự tin, phiền toái duy nhất chính là cái tên La Sát kia.
Trong lúc Phạn Hải suy nghĩ, trên bầu trời đồng thời đánh xuống ba tia lôi kiếp.
Phạn Hải tôn giả chân đạp mây mù, một đao vắt ngang ba tia thiên lôi.
Tuy rằng gã là đạo quân nhưng lại thích người khác gọi là tôn giả hơn, những người xem lôi kiếp có thù oán với gã, đối mặt với một đao này cũng không nhịn được run rẩy.
Đỗ Thánh Lan: “Mạnh thật.”
Con chó giấy bò dậy, rất là đắc ý.
“Không thể để hắn mạnh hơn nữa.” Đỗ Thánh Lan hai mắt sâu hun hút: “Ta muốn hắn kẹt chết ở cảnh giới này, sau đó chậm rãi đuổi theo.”
“…..”
Tam Cửu Kiếp một lần đánh ba tia thiên kiếp, tổng cộng đánh chín lần, uy lực lôi kiếp cũng càng ngày càng mạnh.
Con chó giấy siết chặt móng vuốt, trong tiềm thức đương nhiên hy vọng Phạn Hải tôn giả có thể độ kiếp thành công. Đôi mắt ác độc thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm Đỗ Thánh Lan, đối phương nói tới đây trộm thiên lôi nhưng bây giờ lại không có bất kỳ hành động nào.
Đỗ Thánh Lan đang đợi.
Lần đánh thứ năm.
Lúc trước gặp được hai vị tiên nhân kia, trong lúc bọn họ nói chuyện vô tình tiết lộ Lục Cửu Kiếp rất đáng sợ, nếu kẻ thù ra tay khi đang độ Lục Cửu Kiếp, thời gian đánh nhau sẽ kéo dài, khả năng cao sẽ bỏ mạng trong lôi kiếp.
Tam Cửu Kiếp là cơ hội tốt cuối cùng. Thiên kiếp bình thường sẽ lấy lượt lôi kiếp thứ năm làm mốc, những lượt lôi kiếp trước Phạn Hải tôn giả rất thành thạo nhưng cho dù gã lợi hại đi chăng nữa thì từ lượt lôi kiếp thứ năm trở đi, gã không thể tiếp tục ung dung như vậy nữa.
Lôi quang chói mắt, Đỗ Thánh Lan vẫn ngẩng đầu quan sát. Đối lập với tu sĩ kiên cường, lôi kiếp này giống như khinh thường sinh linh.
Đỗ Thánh Lan không bị chú ý là vì đứng rất xa, tu vi của hắn trong mắt tiên nhân không đáng để nhắc tới. Nhưng trong không trung lại có một vài sự tồn tại vô hình, bọn họ mượn đạo tắc sớm trốn ở đây. Một giọt mưa trên không trung rơi một lúc lâu, bọt nước hoà vào cây cối hoa cỏ, hình thành một thế giới khác.
Đó là không gian La Sát đạo quân ẩn thân.
Uy danh trên thượng giới của người này không kém gì Phạn Hải tôn giả, có tu vi thông thiên, trời sinh một gương mặt nghiêm túc. Thậm chí La Sát không giống con người, tiên giới có không ít người đoán rằng bản thể của La Sát đạo quân là một con thú dữ.
“Ngũ Đao.” Sau lượt thiên kiếp thứ tư, Phạn Hải tôn giả dùng Ngũ Đao chặt sét. Đao pháp của gã ảo diệu tới mức với trình độ hiện tại của Đỗ Thánh Lan thì không thể hiểu được, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được vài loại ý chí kiếm đạo ẩn chứa bên trong.
Hắn âm thần suy nghĩ đến đường lui, có lẽ Phạn Hải tôn giả không chỉ để lại một cái truyền thừa. Nếu đệ tử Trảm Nguyệt Sơn thất bại, hắn nhất định phải tới bí cảnh vài lần nữa, lấy một cái truyền thừa đút cho kiếm linh phá giải.
Bầu trời nhuộm đỏ màu máu, ở phía sau sao trời, mỗi lần độ kiếp đều là nghịch thiên. Đây cũng là nguyên nhân trong Tam Cửu Kiếp lại có sương máu, lôi kiếp trên thượng giới đỏ rực vì nghịch thiên.
Lôi quang lượt thứ năm sương máu đậm hơn một chút, bên trong và ngoài lôi kiếp khí đục, ẩn chứa lệ khí, ba tia lôi kiếp đồng thời hạ xuống. Cuối cùng trên mặt Phạn Hải tôn giả cũng có một tia dao động, không còn chỉ dựa vào đao trên tay nữa mà triệu hồi một lá cờ trắng ngăn cản.
Đỗ Thánh Lan mỏi mòn chờ đợi, cuối cùng người ám sát đã xuất hiện!
La Sát xuất hiện mọi người đều không ngạc nhiên, nếu hắn không đến, mọi người mới ngạc nhiên. Hai vị đạo quân cùng đến xem than thở: “La Sát đạo quân còn mạnh hơn, không biết vừa rồi hắn ẩn thân ở đâu.”
Đa số tiên nhân đến nơi này đều vô thức nhìn xung quanh Hoàng Cực Sơn vẫn không phát hiện tung tích của La Sát.
Vô số tiên nhân nhìn chằm chằm La Sát đạo quân bay vào trận pháp. Hắn xem trận pháp như vô hình, đi lại tự do, sáu vị đạo quân liên thủ đánh nhau với La Sát.
La Sát cười khinh: “Phạn Hải, lẽ nào chỉ có ngươi biết mời người khác giúp đỡ?”
Lời vừa ra, ba người đột nhiên xuất hiện sau lưng, mặc dù nhân số không nhiều nhưng họ đều là nhân tài của các thế lực.
Đao quang kiếm ảnh long trời lở đất, ngọn núi bắt đầu di chuyển tự do, biến thành các thế cờ khác nhau vây khốn kẻ địch. La Sát đạo quân bay thẳng vào trong kiếp quang, lấy thân gánh lôi kiếp đánh nhau với Phạn Hải tôn giả khiến người xem hưng phấn sôi sục. Pháp thân sau lưng bọn họ đồng thời giao chiến, mỗi một lần va chạm đều khiến hư không chấn động kịch liệt, đất rung núi lở.
Chó giấy nhìn không chớp mắt, nó quay sang thì Đỗ Thánh Lan đã biến đâu mất tiêu.
Người khác đánh đến khó phân, Đỗ Thánh Lan thì lại vô hại mượn kiếp quang che giấu cơ thể.
Trên bầu trời đã bắt đầu lượt thiên kiếp thứ sáu.
Hắn cần phải tìm sét luyện tay một chút, nhắm mắt vận chuyển công pháp Hợp Hoan, hơi thở như bông, mềm mịn như tuyết thu hút tia chớp bên kia.
Ba tia sét đánh xuống, trong đó có hai tia hơi khựng lại trên không trung.
Có tác dụng rồi!
Trong lòng Đỗ Thánh Lan không khỏi kích động.
Nhưng tia lôi kiếp này mang theo ý chí Thiên Đạo có hạn, nó chỉ giãy giụa một chút rồi dũng cảm lao xuống. Đỗ Thánh Lan thầm nghĩ thật đáng tiếc, nếu như có thể trộm sét khi nó đang lao xuống thì sẽ dễ dàng hơn. Đáng tiếc là giống như đạo lý khi hắn đoạt xá thiên lôi ban đầu, chỉ có lôi kiêp có đủ uy lực mới có thể điều khiển không gian.
Mang theo tâm lý may mắn, Đỗ Thánh Lan tiếp tục vận chuyển công pháp Hợp Hoan.
Hắn nguỵ trang hơi thở tự nhiên, cố gắng kêu gọi lôi kiếp nhào vào lòng mình.
Đến đây đi bé con.
Sức hấp dẫn này là trí mạng, ngay lập tức con chó giấy như bị hạ cổ, muốn nhảy lên trời ôm tia sét này gọi cha.
Đạo quân đọ sức làm chấn động tới các tu sĩ đứng xung quanh Hoàng Cực Sơn, Đỗ Thánh Lan kiên trì toả ra hơi thở ôn hoà trong trẻo nhưng mãi đến lượt thiên kiếp thứ hai đếm ngược rơi xuống vẫn không có bất kỳ dấu hiệu thành công nào. Đỗ Thánh Lan cũng hơi lo, linh áp thượng giới chèn ép chân khí trong cơ thể hắn, dẫn tới hắn không thể tập trung thi triển công pháp.
Hai tia sét đầu đã bị Phạn Hải tôn giả đánh tan, chỉ còn tia cuối cùng vẫn đang kiên nhẫn đánh xuống.
Con trai ơi, ta là cha con nè! Đỗ Thánh Lan cố gắng truyền âm bản thân mới là cảng tránh gió ấm áp.
Nhưng mà tia sét còn sống cuối cùng vẫn đang quyết liệt đánh xuống đất, cuối cùng giống như măng bị lột từng lớp.
Sau tám lần sét đánh, mây mù màu xanh da trời ở Hoàng Cực Sơn bị màu máu trên bầu trời bao trùm, trong áng mây bùng lên màu lửa đỏ rực cháy, kiếp quang cuồn cuộn cùng màu đỏ đậm hoà thành một thể, thiên quân vạn mã bay nhanh hội tụ thành ba tia lôi kiếp màu máu cường tráng lạ thường.
Ba tia lôi kiếp cuối cùng.
La Sát đạo quân cầm trường thương đâm thẳng vào Phạn Hải tôn giả trong kiếp quang, trên tay trái Phạn Hải xuất hiện một thanh kiếm, gã quát lên: “Thế nhân chỉ biết đao của ta lợi hại, hôm nay ta sẽ dùng đao kiếm cho các ngươi sáng mắt.”
Thiên lôi đứng đằng xa toả ra hơi thở mê người sắp căng người thành một đường thẳng rồi, đối mặt với lưu quang thiếu điều gọi một tiếng ngươi là cha ta cũng được, mau quay lại nhìn đứa con này đi!
Khoảng cách cũng là nguyên nhân hạn chế công pháp Hợp Hoan.
Đỗ Thánh Lan không ngừng phóng điện lẻn vào giữa lôi kiếp, đáng tiếc là rất ít khi được đáp lại.
Đỗ Thánh Lan thay đổi chiến lược, thân thể co lại còn bé xíu, sét ở nơi này như khí lạnh màu đỏ tươi, Đỗ Thánh Lan như một mầm non không đủ dinh dưỡng. Đỗ Thánh Lan phóng ra hơi thở tuyệt vọng, ông là ông nội của con, quay lại nhìn con đi, nhìn con đi.
Ba tia lôi kiếp cường tráng, cuối cùng cũng có một tia bỗng nhiên dừng lại giữa không trung.
Nó là tia lôi kiếp đỏ nhất, từ lúc bắt đầu ngưng tụ nó đã phát hiện Đỗ Thánh Lan, không thể không nói hành vi quái dị của hắn đã thu hút sự chú ý của tia sét này.
Cháu trai?
Lôi kiếp thượng giới mang theo ý chí Thiên Đạo mãnh liệt hơn, nhưng bản thân nó không có ý thức tình thân, Đỗ Thánh Lan truyền đến tình cảm quá mãnh liệt, cho lôi kiếp một cái tín hiệu: Chúng ta là người một nhà.
Sau khi có khái niệm này, lôi kiếp tức giận, mọi người phải cùng đánh, sao có thể đi lạc được? Còn nữa, vì sao bên ngoài mầm non tia chớp kia lại thiên về màu xanh bạc, đúng là chả ra thể thống gì cả.
Phạn Hải tôn giả đã nhiều năm không cười, lúc này tiếng cười phá tan mây mù trên cao: “La Sát, ngươi không cản được ta!”
Cuối cùng La Sát chậm nửa nhịp, Phạn Hải độ Tam Cửu Kiếp trước La Sát. Lôi kiếp vừa tan, chân khí sẽ được lấp đầy, thực lực cũng sẽ tăng trên diện rộng.
Đao kiếm cùng ra, đánh tan một tia lôi kiếp.
Giữa lúc ý chí chiến đấu của Phạn Hải dâng đến đỉnh điểm, chuẩn bị hăng hái tiếp tục tung chiêu thì lôi kiếp trên cao đột nhiên ngừng lại.
Lôi kiếp bị Đỗ Thánh Lan mê hoặc trước đó chỉ dừng lại một lát nên không gây sự chú ý, nhưng giờ phút này lôi kiếp lại đứng im không động đậy.
Tiên nhân xem độ kiếp đoán tới đoán lui, đa số đều cho rằng thiên phú của Phạn Hải quá yêu nghiệt dẫn tới tia lôi kiếp này vẫn đang tụ lực. Mọi người nín thở chờ đợi, mong đợi nhìn thấy lôi quang cuồn cuộn. Dưới những ánh mắt tập trung của mọi người, tia lôi kiếp to nhất… Lùi lại.
Nó, lùi, lại, rồi.
Lôi kiếp di chuyển ngược sáng, trên bầu trời ngập tràn lôi quang, nó đi về phía mầm non tia chớp ở xa xa.
Đỗ Thánh Lan đã chuẩn bị co giò bỏ chạy.
Lôi kiếp muốn túm Đỗ Thánh Lan về cùng đánh người nhưng khi tiếp cận với hắn, nó lại bị kéo bỏ chạy.
Lôi kiếp có biến, Phạn Hải tôn giả đanh mặt. Trước khi gã đuổi theo, một uy áp kinh thiên động địa vọt tới trước một bước. Đỗ Thánh Lan như thể nghe được tiếng xương vỡ trong người.
Nhìn cái bóng trên đỉnh đầu lớn hơn mình gấp mấy lần, lôi kiếp to như cây cột trong cung điện, Đỗ Thánh Lan quyết định không dùng bản thể nữa. Ánh sáng trắng loé lên, tia chớp biến mất tại chỗ, một nam tử thần bí đội đấu bồng vác lôi điện chạy như điên về phía chân trời.
“La Sát huynh! Ta đi trước, huynh bọc hậu nha.”
Không cần hắn kêu, La Sát đã ở ngay phía sau. Mấy tên đạo quân được La Sát mời tới kinh hãi, thì ra La Sát đạo quân còn có chiêu dự phòng lợi hại như vậy!
Tia chớp trên vai Đỗ Thánh Lan mấy lần muốn bứt ra đi đánh người.
Đỗ Thánh Lan không chút lơ là thi triển công pháp Hợp Hoan, trong lúc chạy trốn còn không quên nói bậy: “Đánh xong người độ kiếp, chúng ta cũng sẽ biến mất. Ông nội, ông đang hãm hại cháu ruột đó.”
Tuy rằng hắn đã biến thành người nhưng vẫn toả ra hơi thở tiểu tia chớp số khổ không nơi nương tựa. Ở khoảng cách gần, công pháp Hợp Hoan phát huy tác dụng đến mười trên mười.
Phía sau không biết là ai đuổi theo, chỉ là một cái dư âm cũng đủ để Đỗ Thánh Lan hộc máu. Hắn không dám quay lại nhìn, cũng không dám tưởng tượng đám thần tiên phía sau sẽ có biểu cảm gì.
“Chư vị có thù oán với Phạn Hải hỗ trợ cản đường, sau này La Sát huynh sẽ hậu tạ.”
La Sát đạo quân cầm trường thương giằng co với Phạn Hải tôn giả giữa không trung, liếc sang ‘thằng đệ’ không biết ở đâu chui ra, hắn cũng không phủ nhận.
Giờ phút này đôi bên cùng chung mục đích, chỉ là nhìn thấy người đội đấu bồng vác sét chạy như ăn cướp, La Sát cũng bị thu hút nhìn chăm chú.
Đỗ Thánh Lan chạy gần 800 mét, các tiên nhân bị giật mình mới hoàn hồn.
Sét của Phạn Hải tôn giả chạy theo người ta rồi?
Tam Cửu Kiếp biến thành Tam Bát Kiếp?
Không phải, nói chính xác thì chỉ có hai mươi sáu tia lôi kiếp thôi. Trong lần đánh cuối cùng, một tia đã bị Phạn Hải đánh tan, còn một tia vẫn đang đánh. Chính vì tia sét đang đánh này mới làm chậm tốc độ của đệ tử Phạn Môn ở Hoàng Cực Sơn.
Mọi người nhìn nhau, nếu thiếu một tia sét thì chẳng phải Phạn Hải tôn giả sẽ mãi mãi dừng lại ở trạng thái độ kiếp hả?
Phạn Hải tôn giả biết rõ chuyện này hơn bọn họ nên quả quyết đuổi theo tên trộm kia.
Đỗ Thánh Lan lại nghênh đón hành trình chạy trốn hộc máu tóc tai bù xù thêm một lần nữa trong đời, nửa đường gặp một vị tiên nhân, bên cạnh người này có một đống yêu thú.
“Linh Thanh, giúp ta cản hắn.”
“Linh Thanh, đừng xen vào việc của người khác.”
Hai tiếng quát tháo đồng thời vang lên, Linh Thanh đạo quân cố gắng gom lại yêu thú nhìn thiếu niên vác sét trên vai, lại nhìn sang một đám lông xù đứng bên cạnh, đột nhiên Linh Thanh đạo quân cảm thấy thú vui của hắn đúng là nông cạn.
“Đạo hữu, nhường đường.”
Đỗ Thánh Lan khá chắc đối phương sẽ không chặn đường mình.
Nếu ra tay thì sẽ đắc tội với La Sát đạo quân, đứng cùng phe với Phạn Hải.
Linh Thanh đạo quân quả thật không cản đường Đỗ Thánh Lan, trái lại còn lùi xa một chút, lý do cũng rất hợp lý: “Người này có điện sẽ làm cháy lông yêu thú của ta.”
Đỗ Thánh Lan không phải là tiên nhưng tốc độ nhanh như chớp tuyệt đối có thể chen vào mười hạng đầu ở tiên giới.
Đích đến của hắn rất rõ ràng, bay thẳng ra xa xa chỉ có thể nhìn thấy dáng núi mờ mờ, cho dù phía sau có tiên uy tới gần cũng không xoay người ngăn cản.
Chạy là được rồi.
Tiên cung tiên điện, vô số cảnh tượng loé lên trước mắt, Đỗ Thánh Lan nhìn không chớp mắt dùng hết sức chạy nước rút, tiên uy chèn ép khiến cả tấm lưng toàn là máu.
Ở phía sau, La Sát đạo quân không ngăn cản Phạn Hải tôn giả đánh tan tia sét kia nữa, trái lại thừa dịp này cách một khoảng không đánh rớt mấy tên đệ tử Phạn Môn đang truy đuổi Đỗ Thánh Lan.
Xác định trong phạm vi ngàn mét phía sau tạm thời không có ai, Đỗ Thánh Lan thi triển phân thân pháp, chủ thân vác sét lao xuống núi.
“Ở đây.”
Dưới dãy núi đã được giao hẹn từ trước, một con tôm tít đang vẫy tay.
Địa đạo đã đào xong, lôi kiếp quá to không chui lọt, Cố Nhai Mộc biến thành tôm tít đập một quyền xuống đất, mặt đất lủng một lỗ: “Đi.”
Lôi kiếp bị công pháp Hợp Hoan mê hoặc tỉnh táo lại, nó là sét, tại sao phải độn thổ?
Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc bàn tính chui xuống đất cũng là có nguyên nhân, người thường sẽ không ngờ tới sét sẽ chui xuống đất, ở dưới đất sẽ an toàn hơn. Dùng hết sức vận chuyển công pháp Liễm Tức, Đỗ Thánh Lan bay nhanh theo Cố Nhai Mộc trong địa đạo.
“Mau phong toả dãy phía đông!”
Đỗ Thánh Lan phóng thần thức, loáng thoáng nghe thấy tiếng động ở xa xa. Đầu đau như búa bổ, Đỗ Thánh Lan vội vàng thu lại thần thức. Bên ngoài dãy núi nhìn như bao la vô bờ, trong không khí đột nhiên xuất hiện sóng xung kích.
Cố Nhai Mộc: “Đẩy nhanh tốc độ, có người đã phủ thần thức lên dãy núi này.”
Tiếng nổ rền vang đùng đùng, đây không phải là lục soát nữa mà là đào sâu ba thước đất. Ngọn núi sụp xuống, có tiên nhân chưởng một cái, mặt đất lõm xuống, lòng đất bị đánh xuyên qua phun ra nham thạch nóng chảy.
Đỗ Thánh Lan cắn răng chạy trối chết, nếu hắn có thể trốn thoát thì có thể kiêu ngạo cả đời.
Cố Nhai Mộc đào hang rất sâu nhưng vẫn chưa đủ, dư âm vụ nổ đã đánh đến đây. Tôm tít đấm từ quyền này đến quyền khác, tiếp tục đào xuống dưới tạo ra một cái hầm ngầm rất sâu.
Đệ tử tinh anh của Phạn Môn chưa đến nhưng đệ tử bình thường và đao thị nhận được mệnh lệnh thì lập tức tham gia tìm kiếm.
Mọi người hợp sức oanh tạc cả dãy núi, Đỗ Thánh Lan dần dần không chịu nổi nữa.
Chỉ cần công pháp Hợp Hoan bị vận chuyển chậm một chút, lôi kiếp sẽ có xu thế muốn bỏ chạy. Đỗ Thánh Lan không quan tâm cơ thể bị thương nặng, tiếp tục cưỡng ép vận chuyển chân khí: “Ông nội, con làm tất cả cũng là vì cứu ông nội.”
Cảm xúc tuyệt vọng không cần phải giả vờ, bây giờ toàn thân Đỗ Thánh Lan viết đầy hai chữ khổ sở.
Ầm!
Bên tai xuất hiện tiếng ong ong, đường phía trước bị chặn lại, ngọn lửa dữ dội từ nơi bị bị chặn tràn vào địa đạo, trong đó chất khí gay mũi tràn vào, trước khi nó nổ tung thì tôm tít túm lấy Đỗ Thánh Lan vọt thẳng lên trời.
“Chờ ta với.”
Đỗ Thánh Lan quay lại nhìn, một con chó đang cắn vạt áo của mình.
Con chó giấy này còn sống hả?
Bây giờ trên người hắn có tiên vận của Ngọc Diện Đao đã đủ để giới bích cho hắn Cố Nhai Mộc rời đi, cho nên đối với sống chết của Ngọc Diện Đao hắn cũng không để ý lắm.
Cuối cùng Ngọc Diện Đao cũng thông minh được một lần, lúc Đỗ Thánh Lan ở trên trời, nó đã bắt đầu chạy đến dãy núi, cuối cùng cũng đuổi kịp.
Địa đạo phía trước nổ tung, lao ra mặt đất là một chuỗi hình thể: Tôm tít mang theo một con người, con người này vác tia chớp trên lưng, dưới vạt áo treo lủng lẳng một con chó mực xấu xí.
“Tìm được rồi.”
Hai tên đệ tử Phạn Môn cản đường trên không trung nhìn thấy cảnh này, từ cảm xúc vui mừng biến thành kinh ngạc, bọn họ nhanh chóng cầm vũ khí xông tới.
“Khoan đã!”
Đỗ Thánh Lan đột nhiên kéo lôi kiếp màu máu ra chắn trước người, tay trái cầm búa quát lên: “Các ngươi dám bước thêm một bước thì đừng trách ta xuống tay vô tình.”
Lôi kiếp màu đỏ như máu hơi động đậy.
Hai tên đệ tử Phạn Môn hơi dại ra, sau khi hoàn hồn thì một người cười khẩy: “Sư đệ đừng lo, trừ phi là đạo quân đứng đầu, người bình thường sao có năng lực huỷ đi lôi kiếp của sư phụ?”
Đỗ Thánh Lan ác độc nói: “Ta đập một búa, nó không chết thì cũng suy yếu.”
Lôi kiếp càng mạnh, tu sĩ độ kiếp sẽ nhận được càng nhiều lợi ích. Trong Tam Cửu Kiếp, lôi kiếp này là lớn nhất, nó yếu đi, Phạn Hải tôn giả tất nhiên sẽ không nhận được nhiều lợi ích.
“Lúc nãy các ngươi phá núi có nghĩ tới việc lỡ làm tổn thương lôi kiếp, các ngươi không thấy có lỗi với sư tôn hả?”
Con chó giấy bị giọng điệu chính nghĩa này doạ sợ ngây người, sao hắn có thể vô liêm sỉ đến cảnh giới này hả?
“Còn không mau lui!”
Đỗ Thánh Lan nghiêm khắc quát lên, một tay giữ lôi kiếp một tay cầm búa, khí thế bức người.
Trong nháy mắt, tôm tít phóng to lên mấy chục trượng. Đỗ Thánh Lan nhảy lên người y, ánh mắt sắc như đại bàng nhìn chằm chằm hai tên đệ tử Phạn Môn. Hai người họ muốn chạy lên chặn lại, Đỗ Thánh Lan giơ cao cây búa, không hề che giấu Hồng Mông Nguyên Bảo toả ra đạo tắc huỷ diệt mãnh liệt
“Bình tĩnh!” Đệ tử Phạn Môn vội hỏi: “Chuyện gì cũng từ từ, ngươi muốn cái gì?”
“Thả bọn ta đi.” Đỗ Thánh Lan nghiến răng nói: “Ta cũng không muốn đến bước đường này.”
Đệ tử Phạn Môn run run môi, ngươi tỏ ra ấm ức với ai?
“Phạn Môn ta vô số chí bảo, chỉ cần ngươi lên tiếng…”
Nhận ra bọn họ muốn kéo dài thời gian, tôm tít đột nhiên xông thẳng về phía trước. Đệ tử Phạn Môn vội vã đuổi theo, Đỗ Thánh Lan huơ cây búa: “Đuổi theo nữa ta sẽ giết sét! Ta nói thật, đến lúc đó xem các ngươi giải thích với lão già Phạn Hải kia như thế nào.”
Tia sét này là thân thể ngàn vàng, không thể bị thương.
Chỉ cần bị thương một chút đều sẽ ảnh hưởng lớn đến chứng đạo tương lai của Phạn Hải tôn giả.
Đệ tử Phạn Môn sợ ném chuột vỡ đồ nên chỉ có thể mở to mắt nhìn bóng người đáng ghét kia biến mất trong tầm mắt.
Sau khi chạy được một lúc, Đỗ Thánh Lan vội vàng nói: “Ông nội không sao chứ?”
Lôi kiếp đỏ như máu im lặng.
Con chó giấy không chịu được nữa bèn xen vào: “Nếu như ngươi lấy cây búa khỏi người nó, nó sẽ không sao.”
Một ánh mắt sắc như đao ném tới, con chó giấy thức thời câm miệng.
Lúc này cổ tay Đỗ Thánh Lan đã hơi run, tiêu hao quá nhiều chân khí và linh áp tiên giới đè nặng đã khiến hắn không chịu nổi.
Bởi vì bọn chúng phá núi nên đá trên núi không ngừng rơi xuống, tôm tít như tàn ảnh đánh nát đá rớt từ trên núi xuống. Hạ xuống mặt đất chắc chắn sẽ bại lộ tung tích, xa xa liên tục có những hơi thở cường đại đuổi tới, Đỗ Thánh Lan ngồi trên người tôm tít, giơ búa lên cao: “Bất kể là ai, chỉ cần tiến thêm một bước thì ta sẽ đánh nát tia sét này.”
“Đừng có ép ta!”
“Ai ép ta đánh sét, người đó chính là kẻ địch của Phạn Hải tôn giả!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]