Chương trước
Chương sau
Bùi gia liên hôn lập nghiệp, ở rể, xuất giá, kiểu gì cũng có. Trên con đường tu hành nhiều tai nạn, có khi người Bùi gia một năm đổi mấy người đạo lữ, ở Bùi gia nói chuyện huyết mạch tinh thuần đúng là buồn cười.

Bàn Thiên Hạc nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy một cái tát này đáng giá lắm.

Gã nhìn sang người Bùi gia đứng hai bên, dường như cũng hiểu được hành vi của lão tổ.

Đại trưởng lão vốn muốn nói lời hay ý đẹp, nào biết lão tổ lại nóng tính như vậy. Dưới cái nhìn của hàng trăm cặp mắt, đại trưởng lão không tiện tức giận, nếu không sẽ bị nói là khi sư diệt tổ.

Ông ta niệm Thanh Khiết Chú nhưng bóng nước không thể rửa sạch sắc mặt u ám, đại trưởng lão hơi khom lưng, ra vẻ khiêm tốn nghe giảng, giọng đè nén: “Người này huyết mạch khác thường.”

Vừa dứt lời, mọi người đều iim lặng.

Sau đó đại trưởng lão lại nói: “Huyết mạch của hắn có dấu hiệu phản tổ.”

Đỗ Thánh Lan vẫn trốn trong cổ áo không nhúc nhích, thầm than một câu cáo già. Ông ta làm thế chính là gửi gắm hy vọng cho Bùi Mộc Hàn, cho dù kết quả có nhầm lẫn cũng có thể đổ thừa rằng bản thân phán đoán sai lầm. Hơn nữa, cho dù huyết mạch Bùi gia mỏng manh vẫn có thể khởi động huyết mạch linh đài có phản ứng. Nếu một chút phản ứng cũng không có, ông ta chắc chắn sẽ hứa hẹn nhiều lợi ích khác, hai vị gia chủ kia nhất định giúp Bùi gia giết Cố Nhai Mộc ngay lập tức.

Ánh mắt lão tổ Bùi gia rét lạnh, cho dù là một linh thức vẫn có thể nhìn ra người này không có tình cảm, mắt phượng hẹp dài đảo qua đại trưởng lão, một lần nữa giơ tay lên.

Đại trưởng lão vô thức dùng chân khí bảo vệ gương mặt.

Cái tát không đến như trong dự tính, phía dưới thánh đàn chậm rãi dâng lên một cái tràng kỷ, nhìn thì giống một cái bàn dài hơn. Hộp dài màu trắng chậm rãi tách ra, cuối cùng nở rộ thành một đóa sen trắng xinh đẹp.

Nhân dịp tất cả mọi người đang chăm chú nhìn huyết mạch linh đài, Cố Nhai Mộc đứng xoay lưng về phía mọi người thì Đỗ Thánh Lan cẩn thận nhìn trộm một chút, khóe miệng giật một cái… Có phải cả đời này hắn bị ràng buộc với sen trắng rồi đúng không?

Tâm pháp đoạt xá, Vị Ái Si Cuồng của Kỳ Tử Kỳ… Không có cái nào mà không liên quan đến sen.

Cảm nhận được chủ nhân đầu tiên triệu hoán, cuối cùng khí linh cũng được xuất hiện làm việc.

Ánh sáng bao phủ toàn thân Cố Nhai Mộc, trong nháy mắt mang đến cảm giác ràng buộc mãnh liệt.

Các vị trưởng lão, bao gồm cả Bùi Cửu Tinh đứng bên dưới đều nhìn chằm chằm người được ánh sáng bao bọc, chỉ cần có một chút huyết mạch Bùi gia, linh đài sẽ tỏa ra ánh vàng.

Nhưng qua mấy hơi thở, ánh sáng vẫn không hề biến hóa.

Trên gương mặt tái nhợt của Bùi Cửu Tinh đứng phía dưới hồng hào một chút.

Giả sao?

Ngón tay gầy guộc siết chặt trường bào, Bùi Cửu Tinh nhoẻn cười, là giả là tốt nhất. Bùi gia cần độ kiếp kỳ chống đỡ, nhưng muốn để gã khôi phục cảnh giới phải hao tốn một cái giá rất lớn, hơn nữa còn chưa chắc có thể thành công.

Bất luận là thật hay giả, chỉ khi người tên Bùi Mộc Hàn này hoàn toàn biến mất, gã mới có cơ hội lọt vào phạm vi suy nghĩ của gia tộc.

Đại trưởng lão gồng cứng người, cột sống hơi cong cũng đứng thẳng dậy, dường như một khắc sau sẽ phóng đến đại chiến một trận ra trò.

Cố Nhai Mộc rất bình tĩnh, ngón tay gẩy một cái cánh hoa ở dưới huyết mạch linh đài: “Đồ chơi này bị hỏng rồi hả?”

Huyết mạch linh đài đương nhiên không hỏng, chỉ là sau khi không kiểm tra được huyết mạch, nó bắt đầu kiểm tra linh hồn, mà làm chuyện này cần một quá trình.

Hơi thở bên ngoài có thể dựa vào pháp bảo và công pháp để thay đổi nhưng hơi thở linh hồn là bất biến vĩnh hằng. Khi đại trưởng lão chuẩn bị phát tín hiệu tấn công thì ánh sáng nhu hòa màu trắng sữa cuối cùng cũng chuyển sang màu vàng.

“Sao có thể…” Bùi Cửu Tinh vốn đã nắm chắc phần thắng gần như la thất thanh.

Mấy ngày nay Bùi Cửu Tinh không ngừng suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Một vài hành vi của Bùi Mộc Hàn nhìn như hợp lý, căn bản không soi mói được. Cho dù ở vùng biển Vô Tận, gã đều chưa từng tận mắt nhìn thấy đối phương ra tay.

Ánh sáng màu vàng chỉ là bắt đầu, tiếng hót lanh lảnh của phượng hoàng vang lên. Theo ánh sáng không ngừng trải rộng, hai cánh chậm rãi xòe ra, phượng hoàng ngửa đầu hót vang, như thể cảm nhận được sức hấp dẫn to lớn nào đó mà bay vào lòng Cố Nhai Mộc.

Tia chớp nhỏ dán lên lồ.ng ngực rắn chắc, phượng hoàng cách một lớp vải dán lên tia chớp nhỏ.

Nhưng trong mắt mọi người là ảo ảnh phượng hoàng dán lên người Cố Nhai Mộc. Trên không trung, phượng hoàng kiêu ngạo cúi đầu, cảnh tượng này nhìn có vẻ quỷ dị nhưng lại hài hòa lạ thường.

Ảo giác do huyết mạch linh đài tạo ra nhanh biến mất nhưng lại mang đến chấn động rõ rệt.

“Huyết…” Có người nuốt nước bọt nói: “Huyết mạch phản tổ?”

Đại trưởng lão sống đến tuổi này cũng chưa từng cảm thấy chấn động nhiều như hôm nay. Ông ta tùy ý tìm một cái cớ, tại sao lại chính xác vậy? Lão tổ tông nói không sai, gia tộc của mình huyết mạch mỏng manh cỡ nào, trong lòng bọn họ rõ hơn ai hết.

Cái huyết mạch phản tổ này cũng rất thái quá.

“Không phải phản tổ.” Đại trưởng lão tỉnh táo lại, nghĩ đến một khả năng khác: “Linh hồn.”

Linh hồn cường đại vẫn có thể tạo ra dị tượng.

Không chỉ đại trưởng lão, những người khác cũng dần nhớ ra huyết mạch linh đài dùng để kiểm tra tiểu bối, nhưng dù tiểu bối có linh hồn cường đại cũng không thể tạo ra dị tượng nên mọi người không nghĩ theo hướng này trước.

Sau khi nghĩ đến linh hồn, mọi chuyện dần trở nên hợp lý.

“Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng trong gia tộc có người phản tổ.”

Người nói chuyện rất nhỏ, là một tiểu bối còn trẻ của chủ gia nhưng đối với Bàn Thiên Hạc đã đạt đến tu vi này thì hoàn toàn có thể nghe rõ. Nếp nhăn trên khóe mắt Bàn Thiên Hạc giật theo cơ mặt, Bùi gia đúng là một gia tộc kỳ lạ, nếu đổi thành một thế lực khác xuất hiện hiện tượng phản tổ ắt sẽ mừng như điên.

Chỉ có Bùi gia không chấp nhận được hiện thực.

Không lâu sau khi dị tượng biến mất, huyết mạch linh đài chậm rãi hạ xuống, chìm vào thánh đàn.

Linh thức tổ tiên Bùi gia không còn nhiều thời gian tồn tại, không rảnh đi hoài niệm thế giới mình từng sống. Lão tổ nhìn con cháu Bùi gia, chậm rãi nói: “Đại đạo tranh phong, hy vọng các con tìm được vợ đẹp, rể hiền, lúc nào cũng không quên phát triển gia tộc lớn mạnh.”

Hai chữ ‘rể hiền’ nói rất bình thản, Cố Nhai Mộc lại hơi nheo mắt.

Đỗ Thánh Lan vẫn không nhúc nhích, hắn có linh cảm mơ hồ, như thể bị lão tổ Bùi gia nhìn thấu chân thân.

Cuối cùng lão tổ Bùi gia nhìn về phía Cố Nhai Mộc, mắt rũ xuống, tạo thành ảo giác như tầm mắt hạ xuống: “Thiên phú của ngươi rất khá, sau này đắc đạo chớ quên phù hộ gia tộc.”

Mấy chữ cuối cùng theo hình dáng nam tử tiêu tán, biến mất trong không khí.

Các trưởng lão tính cả đại trưởng lão vừa ăn bạt tai cúi đầu đồng thanh: “Cung tiễn lão tổ.”

Đỗ Thánh Lan không dám nhìn trộm tình huống bên ngoài, nghe thấy bốn chữ này lập tức thở phào.

Đại trưởng lão bước lên thánh đàn một lần nữa, bước tiếp theo hẳn là giao tín vật đại biểu cho gia chủ. Nhưng ông ta trực tiếp bỏ qua bước này, nhìn về phía mấy vị trưởng lão khác, nghiêm trang nói: “Mời chư vị hợp lực mở thánh đàn.”

Các trưởng lão rạch một đường trong lòng bàn tay, một phần máu chảy vào thánh đàn, một phần máu dung hợp nén thành một giọt máu bay vào lòng bàn tay Cố Nhai Mộc.

Cố Nhai Mộc không phản kháng, giọt máu này dường như là ấn ký nào đó. Cùng lúc đó ánh sáng vạn trượng còn lóa mắt hơn dị tượng vừa rồi khuếch tán ra bốn phía, gió lớn gào thét, Đỗ Thánh Lan bị một cơn gió – nói đúng hơn là một sức mạnh kỳ lạ cuốn bay khỏi tay áo Cố Nhai Mộc. Cũng may là bây giờ gió lớn cuốn bay cát đá khiến người khác không mở mắt được, hắn lợi dụng ánh sáng cuộn tròn trong một góc nhỏ.

Ấn ký trên tay Cố Nhai Mộc đỏ như bàn là, mấy vị trưởng lão bị thánh đàn bộc phát sức mạnh đẩy sang một bên, Cố Nhai Mộc dựa vào ấn ký thuận lợi bước vào thánh đàn.

Thế giới trước mắt biến hóa nghiêng trời lệch đất, y còn chưa kịp quan sát cảnh vật xung quanh thì đã nghe giọng đại trưởng lão truyền đến.

“Thánh địa có bốn mặt vách đá, chọn một mặt cảm ngộ, ấn ký chỉ có thể duy trì sáu đến bảy ngày.”

Nói cách khác, Cố Nhai Mộc chỉ có một khoảng thời gian ngắn quan sát vách đá.

Hơi thở của Đỗ Thánh Lan trên ngực y biến mất, y nhíu mày, hóa ra chỉ có người sở hữu ấn ký mới có thể vào, mà trừ nghi thức kế vị, thánh đàn sẽ không mở cửa tùy tiện.

Cố Nhai Mộc suy đoán không sai, lần trước thánh địa được mở là vào mấy trăm năm trước, lúc Bùi Cửu Tinh trở thành gia chủ.

Lúc này con cháu Bùi gia đều đang hâm mộ nhìn thánh đàn, có người nói quan sát vách đá có thể thu được lợi ích khổng lồ, không biết tương lai bọn họ có cơ hội không. Bàn Thiên Hạc đứng dậy đi về phía Bùi Cửu Tinh, giả vờ thân thiết hỏi: “Bùi huynh khỏe hơn chút nào chưa?”

Bùi Cửu Tinh bình thản đáp: “Làm phiền ngươi quan tâm.”

“Có gì cần trợ giúp cứ nói, chỉ cần hợp lý ta sẽ cân nhắc.” Bàn Thiên Hạc nói những lời này không phải để châm chọc, gã luôn cảm thấy Bùi gia vẫn còn có điều bảo lưu đối với gia chủ đương nhiệm, nếu không đại trưởng lão phải giao tín vật mới đúng.

Còn điều đó là gì thì Bàn Thiên Hạc không nghĩ ra.

Bàn Thiên Hạc thay đổi ý định ban đầu, không xem Bùi Cửu Tinh làm trò hề mà là lựa chọn duy trì quan hệ bên ngoài tốt đẹp.

Bùi Cửu Tinh và các trưởng lão đã chung sống nhiều năm, coi như có vài phần thấu hiểu. Dù sao trong tay Bùi Mộc Hàn vẫn còn một cái Tuyệt Sát Điện, nếu Bùi Mộc Hàn bằng lòng giao ra tài nguyên, Bùi gia chắc hẳn sẽ chấp nhận đối phương, sau đó lại bồi dưỡng một tên điện chủ Tuyệt Sát Điện khác, quay về hình thức trước kia.

Trước đó, chức vị gia chủ của Bùi Mộc Hàn sẽ không được ổn định.

Bùi Cửu Tinh đè nén tâm tư, không nói chuyện với Bàn Thiên Hạc mà trở về nhà tu dưỡng.

Đại trưởng lão thông báo mấy câu, nói thêm vài lời khích lệ rồi cho mọi người giải tán. Đỗ Thánh Lan đi bộ đến một góc đường, biến thành dáng vẻ đội đấu bồng. Nếu muốn thần không biết quỷ không hay rời khỏi Bùi gia, với tu vi của hắn thì không có khả năng, nhưng hắn cũng không cần che giấu, thoải mái đi ra ngoài.

Cố Nhai Mộc nhiều lần dẫn hắn đi dạo trong bảo khố Bùi gia, bây giờ trong mắt người khác, hắn chính là nhân thủ mà gia chủ mới chú trọng bồi dưỡng. Bởi vì cảnh giới tu vi bình thường nên Đỗ Thánh Lan bị người bên ngoài tự động liệt vào hàng ngũ chó săn nịnh nọt để thăng chức.

Trên đường về, Đỗ Thánh Lan nhớ lại địa chấn ở Thanh Sơn Đài, có lẽ lúc đó Cố Nhai Mộc không ra tay trước nên khiến trưởng lão hoài nghi. Nhưng sự hoài nghi này không phải vô cớ, nhất định có người dẫn dắt, Bùi gia nghe được tin tức nên mới quan sát cẩn thận.

“Tổ sư gia…” Đỗ Thánh Lan chậc một tiếng: “Xem ngài giở thủ đoạn gì nè.”

Bây giờ Cố Nhai Mộc đã ngồi vững ghế gia chủ nên đổi thành đối phương đau đầu, các trưởng lão của Bùi gia không phải đèn cạn dầu, bọn họ nhất định sẽ nghĩ mọi cách tìm ra người ‘bịa đặt tin đồn’.



Tuyệt Sát Điện vốn do Bùi gia sáng lập, ban đầu Tuyệt Sát Lâu được xây dựng ở thành phố không tính là quá xa Bùi gia.

Ngự kiếm mà đi, từ trên trời nhìn thấy bảng hiệu Nhân Nghĩa Đường, Đỗ Thánh Lan cảm thấy an tâm. Hắn không bay thẳng về Nhân Nghĩa Đường mà bay đến một khu rừng gần đó luyện kiếm.

Chân trời dần sáng nhưng trong rừng vẫn liên tục lóe lên ánh kiếm, Đỗ Thánh Lan vung chiêu như có sinh mạng, mỗi một lần xuất kiếm dường như có thể nghe thấy tiếng kiếm rít lên như dã thú gầm nhẹ.

Bốp bốp bốp.

Đỗ Thánh Lan thu kiếm, xoay người nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp.

Bùi Huỳnh mỉm cười vỗ tay: “Không hổ là kiếm tu, không bỏ qua bất kỳ thời gian luyện kiếm nào.”

Nàng cười nhưng chân mày hơi cau lại, dường như đang rầu rĩ.

Đỗ Thánh Lan biết tính tình của Bùi Huỳnh, nàng ta sẽ không tự dưng tìm mình nói chuyện, bèn hỏi: “Tìm ta có việc gì?”

Bùi Huỳnh thở dài nói: “Lúc Đỗ Bắc Vọng độ kiếp, tàng thư các của Đỗ gia bị cướp sạch.”

Chuyện này có thể nói là ai ai cũng biết.

“Đối với một đại gia tộc mà nói, nội gián có năng lực chưa bị vạch trần là một đại hoạ.”

Đỗ Thánh Lan: “Bây giờ trong mắt thế nhân, ta đã chết…”

“Chính vì điểm này mới đáng sợ, một người vì ngươi dọn sạch tàng thư các, nhỡ đâu hắn báo thù cho ngươi thì sao?”

Báo thù?

Đỗ Thánh Lan buồn cười, Đỗ Bắc Vọng ước gì mình chết sớm một chút, nhưng Đỗ Thánh Lan không cười nổi. Nếu Bùi Huỳnh nhắc đến chuyện này thì ắt hẳn đã xảy ra hậu họa gì rồi.

Bùi Huỳnh nhìn Đỗ Thánh Lan một lúc, chậm rãi nói: “Ta nhận được tin tức Đỗ gia muốn xử tử một người tên là Triệu Trường Ninh.”

Hiện tại nàng đang phụ trách lính đánh thuê, đương nhiên cũng quản lý mạng lưới tình báo.

Trong nhà Bùi Huỳnh mấy đời làm gia nô, quen thuộc nghi thức kế vị gia chủ Bùi gia, gia chủ mới sẽ vào thánh đàn tu luyện sáu đến bảy ngày, lông mày vẫn chưa giãn ra: “Người này bị gán tội danh phản đồ gia tộc, ta đoán có thể liên quan đến ngươi.”

“Tin tức mới nhận được ngày hôm qua, Cố Nhai Mộc không ở đây, ta luôn do dự có nên nói cho ngươi biết hay không.”

Nếu như thông báo, Đỗ Thánh Lan tùy tiện đi cứu người, xảy ra chuyện gì bất trắc thì nàng khó mà an lòng. Nhưng nếu không nói, giả sử đối phương thật sự có liên quan đến Đỗ Thánh Lan, sau này hắn biết người này bị xử tử, chỉ sợ cũng khó an lòng.

Đỗ Thánh Lan im lặng một lúc: “Nói tình huống cụ thể đi.”

“Người phụ trách điều tra nội gián gia tộc thuộc phe Đỗ Bắc Vọng, phán quyết xử tử được quyết định vào ngày hôm qua, bốn ngày sau sẽ chấp hành.”

Nói cách khác nếu hắn muốn cứu người thì không còn bao nhiêu thời gian.

Đỗ Thánh Lan: “Sao lại kéo dài lâu như vậy?”

Dựa theo năng suất làm việc của Đỗ gia thì sẽ lập tức xử tử.

Bùi Huỳnh hít sâu một hơi: “Giết gà dọa khỉ. Có người nói Đỗ gia muốn đưa người đến sườn núi Hung Nha, ném vào Ma Uyên.”

Nam vực linh khí sung túc, sườn núi Hung Nha như khu vực bị lãng quên. Mấy ngàn năm trước, một vị chiến tướng tà ma chết ở đây, xương cốt được trải qua ngàn năm phong hóa, nhìn từ xa như một cái răng nanh, vì vậy được gọi là sườn núi Hung Nha.

Bị thi thể tà ma ô nhiễm, xung quanh hình thành một cái đầm lầy. Đã từng có tu sĩ tò mò đi vào muốn xem thử có thể vơ vét được bảo vật ma tướng để lại lúc còn sống hay không, kết quả hắn không thể rời khỏi đầm lầy. Đồng đội nghĩ mọi cách cũng không kéo ra được. Tu sĩ này ở bên trong k.êu rên bảy ngày, thân thể dần bị ma khí ăn mòn, hóa thành tro bụi.

Sau này cái đầm lầy này được gọi là Ma Uyên, hễ ai bước vào đều bị hành hạ kịch liệt, cuối cùng thân tử đạo tiêu.

“Nếu ngươi cần giúp đỡ thì lúc nào cũng có thể nói cho ta biết.” Bùi Huỳnh nói xong rời đi, để lại một mình hắn suy nghĩ.

Đỗ Thánh Lan đứng tại chỗ hồi lâu, nhắm hai mắt: “Trường Ninh thúc.”

Bùi Huỳnh không biết hắn và Đỗ Bắc Vọng làm giao dịch để đối phương đi trộm tàng thư các, nhưng có một điều nàng nói đúng, người sắp bị xử tử quả thật có quan hệ với hắn.

Triệu Trường Ninh là giáo viên ở Đỗ gia, cũng là người duy nhất tốt với hắn. Khi đó Đỗ Thánh Lan rất thân thiết gọi đối phương là ‘Trường Ninh thúc’.

Năm ấy hắn ngưng tụ ra kiếm khí, bởi vì tuổi còn quá nhỏ không được dẫn đạo kịp thời nên xảy ra sự cố, là Triệu Trường Ninh phát hiện kịp thời, giúp đỡ chải vuốt chân khí. Sau này vì tu luyện tâm pháp U Lan cần phải cắn nuốt rất nhiều thiên tài địa bảo, nhưng khi đó hắn không biết, vì gia tộc không thích hắn nên tài nguyên tu luyện đều bị dùng mọi lý do ‘hợp lý’ cắt xén, suýt chút nữa luyện phế đan điền. Triệu Trường Ninh cho rằng hắn bị tẩu hỏa nhập ma nên tặng cho hắn một bình đan dược trị thương cực tốt.

Linh đan diệu dược quả thật giảm bớt đau đớn, hơn nữa ý chí cường đại nên Đỗ Thánh Lan cắn răng chịu đựng cho qua thương tích này.

Theo lý thuyết, Đỗ Thánh Lan sẽ mang ơn nên càng thân thiết hơn, nhưng Triệu Trường Ninh luôn cho hắn một cảm giác quái lạ. Khi còn bé hắn không biết nguyên nhân là gì, nhưng càng lớn cảm giác này lại càng mãnh liệt.

Mọi người luôn đánh giá Triệu Trường Ninh là chất phác, chững chạc.

Nhưng Đỗ Thánh Lan không cho là thế, lúc hắn luyện công xảy ra vấn đề trở về, người đầu tiên chạy đến là Triệu Trường Ninh. Triệu Trường Ninh không biết tuy Đỗ Thánh Lan đã lâm vào hôn mê nhưng ý thức vẫn tỉnh táo. Hắn nghe thấy có người vào cửa, bước chân không nhanh không chậm. Sau khi hắn dùng đan dược hoàn toàn tỉnh lại, đối diện là một gương mặt tràn đầy ân cần.

Lúc đó trong lòng Đỗ Thánh Lan chỉ có một suy nghĩ: Hắn như đang diễn kịch.

Cố ý ngụy trang thành dáng vẻ lo lắng, nếu không thì sẽ không bước thong thả như vậy.

Sau này bái sư Trảm Nguyệt Sơn, Đỗ Thánh Lan rất ít khi về Đỗ gia, quan hệ với Triệu Trường Ninh cũng dần phai nhạt.

Cho dù như thế nào thì những điều này chỉ là hoài nghi, hắn mang ơn Triệu Trường Ninh, không trả không được. Đối phương không có người quen, sẽ không có ai tới cứu, Đỗ gia cũng sẽ không phái quá nhiều người áp giải. Nếu mình bất ngờ đánh lén cứu người hẳn không thành vấn đề,

Vấn đề ở chỗ… Đỗ Thánh Lan nheo mắt, vẫn còn nghi ngờ: “Trường Ninh thúc thật sự bị xử tử sao?”

Người nọ tuy thật thà nhưng rất khéo léo, không nên bị gán tội danh không có chứng cứ mới phải.

Huống hồ mọi người trong tộc đều biết Triệu Trường Ninh đối xử với hắn không tệ, nếu không có đầy đủ chứng cớ, bên phía Đỗ Bắc Vọng sẽ không tùy tiện để tin lan ra ngoài.

Đỗ Thánh Lan ở trong rừng ôm kiếm tĩnh tọa một đêm.

Ngày hôm sau, Bùi Huỳnh đợi hồi lâu vẫn không thấy Đỗ Thánh Lan trở về Nhân Nghĩa Đường bèn vội vã chạy vào rừng, chỉ thấy trên tảng đá có vết kiếm khắc dòng chữ: Đi một lúc sẽ về.



Từ Nhân Nghĩa Đường đến sườn núi Hung Nha có rất nhiều đường đi, đường thủy, xe thú, vân vân… Trong mấy ngày nay chạy trốn, trình độ đổi mặt của Đỗ Thánh Lan đã sớm xuất thần nhập hóa, muốn tìm hắn cũng không dễ dàng.

Bùi Huỳnh đang nghĩ có nên tìm Vô Khả Vi chạy đến sườn núi Hung Nha giúp đỡ hay không thì một giọng nói trầm thấp truyền đến.

“Đỗ Thánh Lan đâu?”

Bùi Huỳnh ngẩng đầu lên nhìn thấy một cái mặt nạ mặt xanh nanh vàng quen thuộc, kinh ngạc đứng dậy: “Chẳng phải ngươi ở thánh đàn hả?”

Cố Nhai Mộc: ‘Ta không phải người Bùi gia, ấn ký lưu trên người ta không được bao lâu.”

Quan sát vách đá khiến y thu lợi không nhỏ, đối với việc ổn định thương thế trên người cũng có ích, đáng tiếc thánh đàn sớm đẩy y ra ngoài. Vì không muốn người khác chú ý nên Cố Nhai Mộc xẻ rách không gian trở về.

Cố Nhai Mộc lười giải thích, lặp lại câu hỏi trước đó: “Đỗ Thánh Lan ở đâu?”

Bùi Huỳnh tóm tắt chuyện đã xảy ra.

Cố Nhai Mộc biết rõ thủ phạm dọn sạch tàng thư các đồng thời đoán được người bị đẩy ra nhận tội nhất định có quan hệ với Đỗ Thánh Lan, nếu không đối phương sẽ không đi.

Bùi Huỳnh suy nghĩ: “Ta không đề nghị ngươi đi theo.”

Một khi giao thủ, thân phận của Cố Nhai Mộc lúc nào cũng có thể bị lộ, dễ đưa tới nguy hiểm lớn hơn.

Nhìn Nhân Nghĩa Đường đột nhiên vắng vẻ, Cố Nhai Mộc im lặng, đến khi mặt trăng lấp ló thì y quyết định.



Gió mát, trăng sáng, ba ngàn dặm đường.

Hiện tại Đỗ Thánh Lan đều có đủ.

Không lâu trước đó, hắn vừa ngự kiếm đi hết ba ngàn dặm đường, đang nghỉ ngơi khôi phục nguyên khí thì bùa đưa tin bỗng nhiên nóng lên. Trên bùa chỉ có ấn ký đưa tin của Cố Nhai Mộc, chắc chắn là con rồng kia đang tìm hắn.

Trong rừng nhiều thú hoang, chỉ cần chút động tĩnh sẽ dẫn dụ bầy sói đến đây. Đỗ Thánh Lan do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn khởi động ấn ký đưa tin.

Một tiếng thở gấp vừa khẽ vừa yếu ớt truyền đến: “Đỗ Thánh Lan, là ta.”

Đỗ Thánh Lan ngẩn ra, đây không phải là giọng Bùi Huỳnh sao?

“Cố Nhai Mộc bị thánh đàn đưa ra ngoài trước thời hạn, để lộ thân phận gây ra náo động rất lớn, ngươi mau tới cứu hắn…” Bùi Huỳnh hạ giọng: “Chúng ta muốn trốn đến chùa Kim Thiền, cần ngươi trợ giúp…”

“Cố Nhai Mộc trọng thương, ngươi mau quay về đi.”

Nhân Nghĩa Đường.

Dưới cùng một vầng trăng, Cố Nhai Mộc liếc mắt nhìn Vô Khả Vi đang luyện đao ở phía xa, Bùi Huỳnh bổ sung: “Vô Khả Vi cũng sắp không trụ được.”

Đỗ Thánh Lan là người nặng tình nặng nghĩa như vậy, để hắn chọn một là cứu người có quan hệ với hắn, hai là cứu mình. Cố Nhai Mộc lo lắng lợi thế vẫn chưa đủ, chỉ có thể liều một phen. Ngón tay tái nhợt gõ lên mặt bàn, Bùi Huỳnh nhìn thấy sư tử Tuyết Hoa đang làm giá cắm nến, bất đắc dĩ bịa chuyện: “Hai con sư tử Tuyết Hoa vỡ yêu đan rồi…”

Cố Nhai Mộc nhìn lên mái hiên.

Bùi Huỳnh hít sâu một hơi: “Còn ổ yêu thú ngươi cứu lúc trước, vì mang theo chúng nó chạy trốn, ta cũng bị đánh hộc máu.”

“Ngươi đang ở đâu, chúng ta cần ngươi…”

Hai huynh đệ Du thị đang ở trong viện ra dấu với nhau, tạo ra tiếng động binh khí va chạm.

Âm thanh trong bùa đưa tin khiến Thiết Bì Lang ở gần đó tiếp cận, Đỗ Thánh Lan lại phải ngự kiếm vọt lên, cau mày: “Thật không?”

Bùi Huỳnh há miệng, thật sự không biết phải tiếp tục bán thảm như thế nào nữa. Nàng nhún vai nhìn Cố Nhai Mộc, ý bảo nàng đã cố hết sức, sau đó cầm bùa đưa tin cho y.

Cố Nhai Mộc nói tiếp: “Cứu ta, ta sắp chết.”

Đỗ Thánh Lan: “…..”

Hai người như đang giằng co trong vô hình, ở trên núi Thiết Bì Lang đang gào rú, Đỗ Thánh Lan ngồi xếp bằng trên vỏ kiếm, ngửa đầu nhìn ánh trăng.

Một lúc sau, Cố Nhai Mộc đánh vỡ sự im lặng dài đằng đẵng, giọng nói luôn bình tĩnh, trầm ổn kia phát ra rất nhẹ, như thể sợ quấy nhiễu đến một con thú con đang run lẩy bẩy.

“Đừng đi…”

Y nói, Đỗ Thánh Lan, đừng đi.

Cố Nhai Mộc không tin Đỗ Thanh Quang sẽ tùy ý để một người đối xử tốt với Đỗ Thánh Lan ở Đỗ gia sống yên ổn nhiều năm như vậy, có lẽ có âm mưu nào đó.

Nguyên khí hao tổn quá độ nhưng lúc này trên gương mặt trắng bệch như tờ giấy của Đỗ Thánh Lan lại hiện lên một vệt hồng hào.

Cố Nhai Mộc: “Ta hiểu ngươi. Ngươi không muốn kéo người khác xuống nước nên một mình rời đi, nhưng trên đời này không có quan hệ nào có thể tính toán rõ ràng.”

Y lạnh lùng nhắc đến hiện thực: “Ngươi chết sẽ không có ai chữa thương cho ta, sớm muộn gì ta cũng phải chết, Hồng Mông Nguyên Bảo sẽ rơi vào tay Đỗ gia. Ngươi làm cuộc mua bán này, có biết bản thân ngu cỡ nào không?”

Đỗ Thánh Lan: “Ta…”

Cố Nhai Mộc: “Bây giờ quay về.”

Đỗ Thánh Lan: “Ta…”

Cố Nhai Mộc: “Ta ở Nhân Nghĩa Đường chờ ngươi.”

Đỗ Thánh Lan nói một hơi không cho đối phương cơ hội cắt lời: “Ta đi tìm Thiên Cơ đạo nhân.”

Ông trời như đang chứng minh Đỗ Thánh Lan không nói dối, tiếng sói tru không còn nữa, trên đỉnh núi xuất hiện một con hồ ly rất lớn, chín cái đuôi xõa tung dưới ánh trăng.

Trước đó không lâu, Thiên Cơ đạo nhân đột nhiên có cảm giác Đỗ Thánh Lan muốn đến tìm mình. Nó vẫn phải dựa vào đối phương giải trừ huyết chú, đương nhiên không thể chậm trễ, tự mình đến nghênh đón.

Tàn ảnh trắng như tuyết nhảy trên không trung, hồ ly bay đến trước mặt Đỗ Thánh Lan: “Sao không thấy Long Quân?”

Thiên Cơ đạo nhân nhìn thấy bùa đưa tin sáng lên, thử thăm dò hỏi: “Long Quân?”

Ở bên kia, Cố Nhai Mộc im lặng một chút mới nói: “Các ngươi tiếp tục đi.”

Bùa đưa tin tối xuống.

Hồ ly đang buồn bực thì đột nhiên nghe Đỗ Thánh Lan hỏi: “Có chuyện muốn thỉnh giáo ngài.”

Bởi vì huyết chú nên Thiên Cơ đạo nhân đang hướng về mình, cho dù không nhận được đáp án cũng sẽ không tùy tiện hãm hại hắn. Nếu như không có vấn đề gì lớn, đi đường thủy từ trấn Thạch Hoài đến sườn núi Hung Nha cũng kịp.

Đuôi hồ ly xõa tung vung lên, Đỗ Thánh Lan không nhịn được nhìn chằm chằm đuôi to thêm mấy lần. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy đuôi cửu vĩ hồ trong truyền thuyết, trước kia Thiên Cơ đạo nhân chỉ để lộ tối đa một cái đuôi.

Thiên Cơ đạo nhân hỏi vặn lại: “Bế quan rất tốt, ta muốn trở về tiếp tục bế quan, nhớ phải giúp ta chúc mừng Long Quân ngồi lên ghế gia chủ Bùi gia.”

Thiên Cơ đạo nhân nói thế đã thể hiện rõ mình biết quan hệ giữa điện chủ Tuyệt Sát Điện và Bùi gia.

Đỗ Thánh Lan run run môi như muốn nói điều gì đó.

Thiên Cơ đạo nhân cắt lời: “Được rồi, ngày ấy ta bói ở Thanh Đài Sơn là hướng về tất cả mọi người.” Hồ ly để lại một câu đầy sâu xa, đạp không bay đi.

Bói quẻ ở Thanh Đài Sơn.

Đỗ Thánh Lan khẽ vuốt ve vỏ kiếm, qua một lúc lâu mới lẩm bẩm: “Không đi xa sao…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.