Chương trước
Chương sau
“Người đã đi xa.”

Cố Nhai Mộc liếc mắt nhắc nhở, Đỗ Thánh Lan mỉm cười ‘hiền lành’ nhìn về phương xa, dịu dàng vẫy tay.

Mọi người đứng xung quanh cũng không nghĩ rằng thánh nhân trời sinh lại bình dân như vậy, chẳng những tự tay tiễn bệnh nhân đi về mà còn vui vẻ nhìn về phương xa.”

“Lương y như phụ mẫu.” Đỗ Thánh Lan khẽ thở dài, sự nhân từ của thánh nhân tỏa ra chói lọi.

Dưới ánh mặt trời, đối với người có cảnh giới cao thì vẫn ổn, nhưng đối với người từ nguyên anh kỳ trở xuống đều bị cảnh tượng thánh khiết này làm xúc động.

Đúng là phụ mẫu tái sinh.

Nghĩ đến Hà Bất Minh lại được trở về làm nam nhân, mọi người cùng chung một ý kiến.

Đỗ Thánh Lan đích thân ra ngoài thỏa mãn sự tò mò của bọn họ về thánh nhân, hơn nữa hắn đã nói rõ sắp tới phải ngừng khám bệnh, hiện tượng tập trung đông đúc bên ngoài Tuyệt Sát Lâu cuối cùng được hóa giải.

Đỗ Thánh Lan cũng không nhàn rỗi, Cố Nhai Mộc cho hắn một quyển công pháp Liễm Tức, hắn đang cố gắng tu luyện. Nếu không thì cái cơ thể luôn tỏa ra hơi thở từ ái này, dù đi đến đâu cũng sẽ bị người khác chú ý.

Đến một ngày tu luyện đạt chút thành tựu, Đỗ Thánh Lan đến viện tử hít thở không khí, nhìn thấy Cố Nhai Mộc đang đứng dưới giàn hoa, hắn đi tới hỏi: “Gần đây có tin tức lớn gì không?”

Bế quan một cái, cảm giác như bị ngăn cách với thế giới.

Cố Nhai Mộc: “Đỗ Bắc Vọng muốn cưới Bùi Chi Tước.”

“Bùi Chi Tước là ai?” Đỗ Thánh Lan không biết nhiều người ở Bùi gia.

Cố Nhai Mộc ẩn ý sâu xa: “Vợ của ngươi.”

“…..”

Đối với cô nương Bùi gia, trên cơ bản chưa từng tiếp xúc, thậm chí Đỗ Thánh Lan còn không biết tên. Nàng ở Bùi gia cũng không nổi tiếng, bên ngoài đồn đại đều gọi là cô nương Bùi gia.

“Hai người này chắc vẫn đang ở học cung Thiên Thánh.”

Cố Nhai Mộc: “Cho nên Đỗ gia chỉ thả tin tức, tạm thời chưa có ý tổ chức hôn lễ.”

Đỗ Bắc Vọng và Bùi Chi Tước ở học cung có rất nhiều người theo đuổi, làm như vậy cũng xem như chặt đứt ý muốn của những người khác.

Đỗ Thánh Lan khẽ nhíu mày, càng ngày càng nhìn không thấu hành vi của Đỗ Thanh Quang có ý gì.

Cố Nhai Mộc: “Ta đã thông báo cho Thiên Cơ đạo nhân, lấy lý do điều trị để hắn qua đây một chuyến.”

Đỗ Thánh Lan sửng sốt: “Năng lực của ta vẫn chưa đủ xóa bỏ huyết chú.”

Nếu có thể phá, hắn đã sớm gọi người đến.

“Lão hồ ly trong lòng biết rõ, đến đây xác nhận có khả năng giải được huyết chú hay không.” Cố Nhai Mộc nhắc nhở thêm một câu: “Đối với chuyện đoán mệnh, lúc nào cũng phải để ý.”

Kết quả bói toán hướng về bên nào, Thiên Cơ đạo nhân sẽ hướng về bên đó, hoàn toàn là một quả cân không ổn định.

Đỗ Thánh Lan gật đầu.

Thấy Đỗ Thánh Lan dường như không quá để tâm, Cố Nhai Mộc nghiêng nghị nói: “Chuyện đạo thể trời sinh có thể bổ trời, người của tứ đại gia tộc có thể đã từng tìm Thiên Cơ đạo nhân để xác nhận.”

“Ta biết.”

Cố Nhai Mộc nhíu mày, nhìn về phía Đỗ Thánh Lan.

Hắn bình tĩnh nói: “Nếu không chắc chắn, Đỗ Thanh Quang sẽ không bỏ quá nhiều thời gian tính kế ta.”

Tu sĩ trong thiên hạ thấy lợi mới làm, mấy năm nay Thiên Cơ đạo nhân dựa vào thế lợi lớn cho lợi ích kéo dài tuổi thọ, đương nhiên phải báo đáp tương ứng.

“Cho dù ta được sinh ra vì điều gì, nếu đã đến với cuộc đời này, ta sẽ không sống uổng phí.”

Cố Nhai Mộc không nghe ra chút bi thương oán hận nào, đột nhiên bật cười: “Tính cách như ngươi thích hợp sinh ra ở Long tộc hơn.”

Đỗ Thánh Lan kéo ghế mây ngồi xuống: “Trước kia ta đã từng nói, người tốt với ta đều có mục đích.”

Thiên Cơ đạo nhân cũng như vậy, cho nên không có gì đa cảm hết. Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Ngươi xem như là ngoại lệ.”

Cố Nhai Mộc lạnh lùng nhắc nhở hắn chuyện đoạt xá.

Đỗ Thánh Lan: “Bây giờ…”

“Bây giờ là vì trị thương.”

Đỗ Thánh Lan: “Nhưng ở giữa vẫn có một đoạn thời gian chuyển tiếp.”

Pháp thuật tôi thể cũng mới chỉ có chút manh mối.

Nếu như bây giờ đang ở nguyên hình, Cố Nhai Mộc chắc sẽ dựng hết vảy lên.

Đỗ Thánh Lan nhấn mạnh nguyên tắc đối nhân xử thế ân oán rõ ràng của hắn: “Yên tâm, sau này nhất định chữa khỏi cho ngươi.”

Đoạn thời gian vừa mới hóa hình, Cố Nhai Mộc chăm sóc hắn rất nhiều. Nếu dùng góc nhìn vào lúc đó, loại chăm sóc này miễn cưỡng xem như là không cần báo đáp.

Cảm giác quái dị trong lòng Cố Nhai Mộc càng mạnh mẽ hơn, y viện cớ ra ngoài: “Ta đi xem lão hồ ly kia đến chưa.”

Mới vừa rời khỏi viện đã có người đến chuyển lời: “Có một tiểu đồng cầu kiến.”

Buổi sáng Cố Nhai Mộc đã nhắc nhở nếu hôm nay có người đến thăm thì báo với y trước nên quản sự mới dám đến báo cáo.

Được Cố Nhai Mộc đồng ý, quản sự dẫn người vào trong.

Tiểu đồng vác một cái sọt cao hơn mình vài trượng, bước chân rất ổn định. Sau khi quản sự rời đi, trong cái sọt ló ra một cái đầu hồ ly trắng như tuyết, cung kính đứng dậy ôm quyền: “Long Quân.”

Cố Nhai Mộc gật đầu, xoay người đi.

Tiểu đồng theo Cố Nhai Mộc vào hậu viện, tháo sọt đặt lên bàn đá. Thiên Cơ đạo nhân bước ra, đôi mắt hồ ly đầy tính toán luôn nhìn về phía Đỗ Thánh Lan.

“Đến đây đi.” Hồ ly giang tay: “Đánh ta.”

“…..”

Nó đứng ngược gió, lớp lông dài bị gió thổi vi vu, hình ảnh vô cùng đẹp mắt.

Đỗ Thánh Lan: “Năng lực ta có hạn…”

“Đánh ta!”

Đương sự nhiệt tình như vậy, Đỗ Thánh Lan không có lý do gì từ chối. Vì muốn đạo đãi khách trở nên hoàn mỹ, hắn phóng điện ngay tại chỗ.

Da lông hồ ly run lên, bị điện giật kêu ngao ngao.

Đỗ Thánh Lan: “Cảm giác thế nào?”

“Tuyệt! Huyết chú dường như bị loại bỏ bớt một tia.”

Tuy rằng chỉ có một chút xíu nhưng hồ ly đã nhìn thấy ánh sáng hy vọng. Lúc Thiên Cơ đạo nhân trả lời còn âm thần quan sát thái độ của Cố Nhai Mộc, xác định đối phương không có thái độ gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra con rồng này đã ngầm chấp nhận để mình thoát khỏi ràng buộc huyết chú, bây giờ y đang nhìn nó có vận may phá giải hay không.

Giả sử Đỗ Thánh Lan dùng hết toàn lực, ít nhất cũng có thể xóa bỏ một phần mười huyết chú, nhưng làm vậy sẽ gây tổn thương bổn nguyên.

Thiên Cơ đạo nhân nhìn ra Đỗ Thánh Lan vẫn còn sức, đi về phía trước hai bước. Bởi vì luồng điện vừa rồi, móng vuốt thoải mái co lại, hồ ly tiếp tục giang tay: “Đánh ta.”

Hồ ly còn chưa nói xong đã bị túm gáy xách qua một bên.

Đối với con hồ ly không có nguyên tắc này, Cố Nhai Mộc trực tiếp nói: “Giải thích chuyện mị cốt trời sinh.”

Đề tài câu chuyện bị đổi bất chợt, cái đuôi tuyết trắng xõa tung của hồ ly cong thành độ cong mất tự nhiên, một đôi mắt đen đảo liên tục, thoạt nhìn vô cùng bất an.

Cố Nhai Mộc buông tay ra: “Ta cho ngươi thời gian bịa chuyện.”

“…..”

Hồ ly xụ mặt, bất đắc dĩ nói: “Có người nói rằng mị cốt trời sinh có thể tạo ra đạo thể trời sinh.”

Phía dưới giàn hoa là một ổ trứng không biết do con yêu thú nào sinh ra, để ở đây không thèm quan tâm. Đỗ Thánh Lan ôm ổ trứng trước khi bị rắn ăn sạch, nghe hồ ly nói mà sửng sốt.

Cố Nhai Mộc nhướn mày: “Có chuyện này?”

Thiên Cơ đạo nhân càng tò mò hơn vì sao Cố Nhai Mộc lại không biết: “Long Quân chưa từng nghe qua?”

Đạo thể trời sinh có thể bổ trời là tuyệt mật, không biết cũng không sao, nhưng mấy tin tức liên quan đến thể chất đặc biệt phải biết rõ chứ.

Cố Nhai Mộc im lặng không nói.

Trước kia y chỉ chăm chăm nghiên cứu đoạt xá, 100 phương pháp đối kháng lời thề Thiên Đạo. Y cũng chẳng phải là người, am hiểu chuyện nhân loại làm gì?

Hồ ly hít một hơi: “Đạo thể trời sinh rất hiếm có, cùng người bình thường sinh ra huyết mạch có thể chất đặc biệt sớm nhất. Thông qua thể chất đặc biệt để sinh con, nếu như người cha đủ ưu tú sẽ có thể khởi động dòng máu tổ nguyên trong cơ thể, trở thành đạo thể trời sinh.”

Chỉ trong dăm ba câu đã vạch trần một nửa bí ẩn thân thế của Đỗ Thánh Lan.

Vì sao phụ mẫu hắn lại kết hợp, vì sao hắn được sinh ra… Nói cho cùng chỉ có thể đổ lỗi người ngoài khát vọng đạo thể trời sinh.

Bầu không khí chợt chùng xuống.

Đúng lúc này, trứng yêu thú trên bàn xuất hiện một vết nứt, trong bầu không khí tĩnh lặng thì động tĩnh phá xác có vẻ vô cùng giòn giã.

Đỗ Thánh Lan cúi đầu, vài sợi tóc rơi xuống. Một lúc lâu sau, hắn làm như không có việc gì ‘a’ một tiếng.

Chất dinh dưỡng ban đầu của con non yêu thú đến từ trong vỏ trứng, Đỗ Thánh Lan kiên trì bẻ vỡ vỏ trứng, một con non có đôi cánh quái dị vô cùng thân mật cọ đầu ngón tay hắn, líu ríu không ngừng.

Thiên Cơ đạo nhân không biết phải an ủi như thế nào, đầu tiên là bào chữa cho chính mình: “Thật ra từ lần đầu tiên ngươi đến, ta đã muốn nói, nhưng khi đó quẻ tượng thể hiện không thích hợp.”

Từ khi Đỗ Thánh Lan đoạt xá thiên lôi đã sớm làm quỹ tích thay đổi, kết quả của rất nhiều quẻ cũng vì vậy mà thay đổi.

Nhưng lúc đó hắn hóa thành tia chớp nhỏ đến đạo quan, Thiên Cơ đạo nhân muốn tốt cho hắn nên không nói ra chân tướng. Loại chuyện như vậy, biết rồi chỉ làm tâm trạng khó chịu.

Đỗ Thánh Lan: “Mẹ ta…”

Hồ ly xòe vuốt: “Không nói được, ta đã lập lời thề.”

Đỗ Thánh Lan nhìn nó: “Bùi Lưu Diễm.”

Trong mắt hồ ly xuất hiện sự hoảng loạn không kịp che giấu.

Nhìn phản ứng của hồ ly, Đỗ Thánh Lan đã có đáp án.

Hồ ly khẩn trương chà xát móng vuốt: “Tự ngươi đoán, ta chẳng nói gì cả.”

Nó vừa lắp bắp vừa bất an nhìn lên trời, sau khi chắc chắn không có sét đánh mới thở phào. Loại sợ hãi này không giống như chỉ vì lời thề Thiên Đạo mà như sợ hãi ai đó, Đỗ Thánh Lan rũ mắt kiên nhẫn đút tiểu yêu thú.

Hồ ly cường gượng vài tiếng, sau đó chui vào cái sọt, tự đậy nắp lại rồi tạm biệt: “Long Quân, ta cáo từ trước.”

Tiểu đồng cõng sọt lên lưng, nhanh chóng đi về.

Từ đầu đến cuối Đỗ Thánh Lan không ngước lên nhìn, môi mỏng mím chặt thành một đường, một lúc sau mới mỉm cười đầy khó khăn: “Xem ra Đỗ gia có ý định bắt chước, cố gắng tạo ra một đạo thể trời sinh, chỉ là không biết Bùi gia cho không một cái danh ngạch học cung là vì…”

“Không cần phải chịu đựng.”

Cố Nhai Mộc cắt lời: “Nhẫn nhịn quá mức sẽ dễ để lại tâm ma.”

Đỗ Thánh Lan há miệng, hít một cái rồi tiếp tục im lặng.

Hắn chưa từng hy vọng hão huyền rằng mình được sinh ra vì một lý do tốt đẹp, chỉ là khi tấm rèm bị vén lên, cảm xúc hiện tại cũng không dễ chịu bao nhiêu.

Cố Nhai Mộc liếc nhìn gò má Đỗ Thánh Lan.

Bỏ qua tính cách lanh lợi, Đỗ Thánh Lan thật sự là một người rất trong sáng. Ai đối tốt với hắn, hắn sẽ đối tốt với người đó, giống như hắn đã từng đối xử chân thành với Hà Bất Minh, sau đó lại vì Cố Nhai Mộc mà làm giao dịch với mục đồng…

Cố Nhai Mộc: “Đừng buồn, để ta làm cha ngươi.”

Ngón tay Đỗ Thánh Lan run lên, suýt chút nữa bị vỏ trứng làm bị thương đầu ngón tay.

Cố Nhai Mộc nhìn hắn bẻ vụn vỏ trứng đút con con ăn, nhớ lúc ban đầu y cũng bẻ vụn linh đan đút cho tia chớp nhỏ: “Tình huống chim non, ngươi có tình cảm thân thiết với ta cũng là chuyện bình thường.”

Đỗ Thánh Lan vẫn ngồi im không nhúc nhích.

Cố Nhai Mộc: “Ví dụ như kéo tay ta gọi mẹ.”

“…..”

Giây phút đờ đẫn qua đi, Đỗ Thánh Lan bỗng nhiên đập bàn bật cười. Tiểu yêu thú tỏ ra khó hiểu, xếp thành một hàng ngẩng mặt lên, tò mò nhìn hắn.

Đỗ Thánh Lan vẫn cười đến xoay đầu về phía khác, một lúc sau mới ôm tiểu yêu thú đi chuẩn bị ổ cho chúng nó.

Cố Nhai Mộc nhìn bóng lưng Đỗ Thánh Lan, tiếp tục ngồi ở chỗ cũ.

Đỗ Thánh Lan lượm cành cây khô, bỏ vào mấy cây linh thảo, làm việc có thể khiến người ta bình tĩnh. Đến lúc Đỗ Thánh Lan làm xong ổ chim mới phát hiện những lời vừa rồi của Cố Nhai Mộc có lẽ là muốn làm hắn vui.

“Còn biết dỗ dành người khác nữa…”

Đỗ Thánh Lan lắc đầu, thả sư tử Tuyết Hoa trong tay áo ra ngoài. Chúng nó tính tình hiền lành, rất nhanh hòa mình với tiểu yêu thú.

Đỗ Thánh Lan không làm ổ trên mái hiên gần đó mà là rời khỏi viện tìm nơi đặt ổ.

Khi trở về, Cố Nhai Mộc nhắc đến chuyện Tuyệt Sát Điện phát hiện một cái mạch khoáng mới, hỏi hắn có muốn cùng đi xem không.

Đỗ Thánh Lan do dự: “Thôi.”

Câu trả lời ngoài dự định khiến Cố Nhai Mộc nhíu mày. Đỗ Thánh Lan tạm thời không thể sử dụng bội kiếm, trải qua mấy lần thiên kiếp đã khiến kiếm hư hao nghiêm trọng, lúc này hắn hẳn phải cần khoáng thạch hiếm rèn ra một thanh kiếm mới.

“Buổi chiều có việc hả?”

Đỗ Thánh Lan gật đầu: “Ta phải tu luyện công pháp Liễm Tức, buổi tối tranh thủ độ kiếp.”

Cố Nhai Mộc đang rời đi thì đột ngột quay lại: “Độ kiếp?”

Đỗ Thánh Lan: “Nguyên anh kiếp.”

Một lần nữa tu luyện tâm pháp U Lan, cộng thêm cái lu trong cơ thể tích lũy sức mạnh có thể điều động, lần đột phá này có thể nói là nước chảy thành sông.

Lần đầu tiên Cố Nhai Mộc nghe có người nói độ kiếp đơn giản như uống nước nóng vậy.

Đỗ Thánh Lan không phải không để ý đến chuyện độ kiếp, trên thực tế hắn coi trọng chuyện độ kiếp như các tu sĩ bình thường khác. Chỉ là độ kiếp nhiều lần, tâm thái đã vượt xa người bình thường.

Cố Nhai Mộc ngồi xuống, khẽ nhíu mày: “Hơi phiền phức.”

“Phiền phức?”

Cố Nhai Mộc: “Ngươi biết gì về Kỳ Tử Kỳ?”

Đỗ Thánh Lan theo bản năng nói: “Đệ nhị tổ Hợp Hoan, lúc 23 tuổi hoàn thiện…”

“Không phải những điều này.” Cố Nhai Mộc: “Khi Kỳ Tử Kỳ độ kiếp từng có dị tượng vạn hoa đua nở.”

Sinh ra dị tượng không phải là chuyện lạ, ví dụ như kiếm thể trời sinh khi độ kiếp sẽ xuất hiện kiếm vũ đầy trời. Có người nói Kỳ Tử Kỳ tu luyện tâm pháp có thể tạo ra một nửa thể chất mị cốt trời sinh, cho nên cũng có dị tượng.

Đỗ Thánh Lan lập tức hiểu ra phiền phức ở chỗ nào, một khi hắn độ kiếp xuất hiện dị tượng này chẳng khác gì thừa nhận mình là truyền nhân của đệ nhị tổ Hợp Hoan.

Hắn bất đắc dĩ nói: “Tại sao lại có dị tượng hoa lệ này chứ?”

Đạo thể trời sinh lại không xảy ra việc gì, đương nhiên trừ việc mỗi lần độ kiếp đều có thể dẫn tới cửu trọng thiên kiếp.

Nhìn từ góc độ này, quả nhiên đạo thể vô địch.

“Nếu như bây giờ trốn xa một chút…”

Cố Nhai Mộc xua tay: “Học cung Thiên Thánh đã kiểm tra những tu sĩ ngày đó rồi, sau khi không phát hiện bất thường, bọn họ lập tức để ý ngươi.”

Đỗ Thánh Lan: “Vậy chẳng phải bọn họ cũng biết ngươi…”

Cố Nhai Mộc lắc đầu: “Bọn họ hoài nghi ngươi là vì dị tượng thánh nhân trời sinh. Còn ta, ít người nghĩ đến lắm, thậm chí học cung Thiên Thánh còn đang đi khắp nơi tìm kiếm huyết mạch tôm tít.”

Đỗ Thánh Lan cảnh giới có hạn, khuôn mặt có thể dựa vào đạo cụ che giấu nhưng thân hình và khí chất rất khó sửa đổi, đặc biệt là sâu trong đồng tử có một tia sáng xanh lam.

Nghĩ đến ngày đó trên trán Cố Nhai Mộc xuất hiện hai cái râu, Đỗ Thánh Lan giật giật mí mắt. Huyễn thuật rất chân thực, ngay cả đại thừa kỳ đều bị lừa, huống chi ai lại liên hệ điện chủ Tuyệt Sát Điện với tôm tít làm gì?

Bây giờ Tuyệt Sát Điện không còn kinh doanh hoạt động ám sát, nhưng tổ chức tình báo Cố Nhai Mộc chẳng những không thu mà còn bành trướng lớn hơn. Có tiểu yêu hồ điệp tham gia, càng là như cá gặp nước.

Cố Nhai Mộc nói cho hắn biết tin tức nhận được mới nhất.

“Trong ba con đường, con đường hoa không được nhiều tu sĩ lựa chọn. Trên con đường đó tổng cộng đã ngã xuống 924 người, hạch nghiệm những người còn lại cũng không khó khăn.”

Nghe thấy con số này, ánh mắt Đỗ Thánh Lan chợt đổi: “Chết nhiều người vậy.”

Hắn cũng chỉ cảm thán chút thôi, bất kỳ sự khảo nghiệm truyền thừa nào đều định trước sẽ tử vong vô số, thần niệm chỉ biết chấp hành một cách máy móc khảo nghiệm do nguyên chủ lúc còn sống để lại.

Trong nhất thời, hai người đều im lặng.

Đỗ Thánh Lan không ngờ học cung Thiên Thánh lại khó chơi như thế, cho dù bây giờ hắn là thánh nhân trời sinh, đối phương vẫn còn nghi ngờ: “Xem ra bọn họ rất tin tưởng hạch nghiệm.”

Người duy nhất không có khả năng như hắn lại quay về trong tầm mắt của học cung.

Đỗ Thánh Lan mím môi, không biết đang nghĩ gì. Một lúc lâu sau, hắn chậm rãi nói: “Nếu để lộ thì hơi vất vả một chút, nhưng không đến mức cùng đường.”

Người Hợp Hoan Tông cực kỳ sùng bái Kỳ Tử Kỳ, phong cách hành sự cũng rất bao che khuyết điểm. Nếu truyền nhân của Kỳ Tử Kỳ xuất hiện, gặp khó khăn bọn họ nhất định sẽ không bàng quan. Bản thân Tuyệt Sát Điện cũng là một lực lượng không thể bỏ qua. Có hai tổ chức này, người bên ngoài cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bởi vì phiền phức đột nhiên xuất hiện, Đỗ Thánh Lan cầu an lòng nên lần này độ kiếp, hắn cố ý chọn một cái giờ lành.

Cố Nhai Mộc chỉ dặn dò một câu: “Nhớ dùng kim quang bảo vệ khuôn mặt.”

Khi độ kiếp, những pháp khí mặt nạ đều sẽ bị phá hư.

Đỗ Thánh Lan gật đầu, tùy ý để nguyên khí vận chuyển quanh người.

Hắn không dùng nguyên hình độ kiếp, trên thực tế đại đa số yêu thú có thể hóa hình đều thích lấy hình người độ kiếp, chỉ khi không chống đỡ nổi mới dùng bản thể để chống chọi. Dù sao thì ở hình dạng con người mới có thể dễ sử dụng đao, kiếm hay các loại pháp khí khác.

Hôm nay Tuyệt Sát Lâu không như những ngày hôm trước thoải mái cho mọi người đứng xem.

Các con phố xung quanh đều bị phong tỏa tạm thời.

Cho dù như vậy vẫn không cản được những người tò mò tụ tập đằng xa chờ đợi.

Lần này, bầu trời xuất hiện lôi điện không có sát thương quy mô lớn, hoặc là người độ kiếp không mạnh, hoặc là cảnh giới độ kiếp không cao. Trong Tuyệt Sát Lâu chắc chắn không có ai yếu, đa số người đều nghĩ tới vị thánh nhân trời sinh chỉ mới đến kim đan kỳ kia.

Đỗ Thánh Lan biết có không ít người đang lặng lẽ nhìn, đối mặt với lôi quang lao xuống, hắn tạm thời vứt bỏ hết tạp niệm, tập trung nghênh đón.

Lần độ kiếp này không như xưa, đây là một cơ hội thử nghiệm rất tốt. Đỗ Thánh Lan bắt lấy cơ hội thử phương pháp mới, vừa nghênh chiến lôi kiếp vừa vận chuyển Thiên Lôi Tôi Thể chữa thương. Hiệu quả rất rõ rệt, mãi cho đến lôi kiếp thứ năm hạ xuống, hắn vẫn không mệt mỏi.

Nguyên anh kiếp tối đa chỉ có tám tia sét.

Đỗ Thánh Lan bình an vượt qua đạo thiên lôi cuối cùng, khẽ thở dài.

Hy vọng dị tượng thánh nhân trời sinh cấp lực.

Tầng mây chưa tản ra, mây trôi cuốn thành hình trang sách, từng lớp được thêm vào xếp thành núi sách cao không thấy đỉnh. Còn chưa kịp thở một hơi, trên một vùng trời khác đột nhiên xuất hiện nhiều đóa sen đua nở, rõ ràng là sen trắng nhưng còn chói lóa hơn sen đỏ.

Một nửa trang trọng, một nửa mị hoặc, hình thành đối lập rõ ràng.

Đỗ Thánh Lan nhìn xuyên qua kim quang thấy vô số điểm đen bên dưới, là các tu sĩ đang đứng nhìn. Khi hắn đang định mau mau trở về mặt đất thì ánh mắt rơi lên người Cố Nhai Mộc, ngoài cười nhưng trong lòng lạnh nhạt: “Thật đáng tiếc.”

Dị tượng thánh nhân không áp chế dị tượng khác.

Mỗi loại đều có sự xinh đẹp riêng.

Dị tượng cổ quái ở bên ngoài đưa tới bàn tán xôn xao, cái gì cũng nói nhưng đa số mọi người tạm thời vẫn chưa nghĩ đến đệ nhị tổ Hợp Hoan.

“Viện trưởng, chúng ta đều bị lừa, quả nhiên ngày đó người cùng rời đi với Giới Si mới là truyền nhân của Kỳ Tử Kỳ.”

Gần đây thánh nhân trời sinh là tiêu điểm chú ý, cảnh tượng khi hắn độ kiếp lập tức được truyền khắp vùng.

Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc đang thảo luận có cần liên hệ Hợp Hoan Tông hay không thì rất nhiều gia tộc trải qua sự kinh ngạc ngắn ngủi, lập tức trở nên kích động.

Hoa nở đầy trời, hơn nữa còn là hoa sen.

Đây rõ ràng là một trong các dị tượng của mị cốt trời sinh.

Khi thể chất đặc biệt có con, chỉ cần nửa kia không kém, huyết mạch sẽ cường đại lạ thường, thậm chí sẽ sinh ra thể chất đặc biệt mới. Một gia tộc muốn phát triển nhất định không thể thiếu thiên kiêu tuyệt thế, mà họ nắm giữ một loại thể chất đặc biệt có nghĩa là con cháu của họ cũng có thể là huyết mạch đặc biệt. Sau này truyền nhân huyết mạch gia tộc sẽ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lớn mạnh.

Trong quá khứ, chỉ có đại gia tộc liên hợp mới có thể sinh ra huyết mạch đặc biệt.

Bây giờ một người nguyên anh kỳ, còn là thánh nhân trời sinh có huyết mạch đặc biệt, bọn họ sao có thể không động lòng.

Lão tổ của các gia tộc nhỏ nghe được, không những động lòng mà còn trở nên điên cuồng.

“Nhanh! Chuẩn bị hậu lễ!”

Lão tổ biết thánh nhân trời sinh là nam tu thì lập tức hạ lệnh: “Để mỹ nhân đệ nhất trong tộc tự đi tặng quà.”

“Đã nhiều năm rồi, cuối cùng có một thể chất đặc thù lạc đàn, phải để hắn cưới Trân Nhi nhà chúng ta làm vợ.”

Lúc này không ít thế lực đồng thời ra chung một mệnh lệnh: “Đi diều tra gia thế của thánh nhân trời sinh, dùng nhiều lợi ích để hắn ở rể quận Tây Hà chúng ta.”

Một vài gia tộc lớn cũng bắt đầu hành động.

“Sao lại là mị cốt trời sinh… Mị cốt trời sinh có thiên phú tu luyện không giống mấy đại thể chất khác, cũng là thể chất có khả năng sinh ra huyết mạch đặc biệt nhất.”

“Lập tức phái người đến Tuyệt Sát Lâu, chỉ cần đối phương chịu cưới nữ nhân tộc ta làm vợ, có thể hứa hẹn cho hắn mười cái pháp khí thiên cấp.”

Chỉ trong một thời gian ngắn, có vô số lễ vật từ bốn phương tám hướng đưa về Tuyệt Sát Lâu, cảnh tượng còn lớn hơn lúc ban đầu Đỗ gia cưới cô nương Bùi gia làm vợ.

Loại động tĩnh này đương nhiên quấy nhiễu đến người trong lâu.

Đỗ Thánh Lan nghĩ học cung Thiên Thánh tìm tới, dùng tốc độ nhanh nhất nghĩ ra lý do, đang định ra ngoài nói chuyện một phen. Cửa vừa được mở, hắn thấy những người bên ngoài đang tươi cười, còn mặc y phục như đi ăn mừng.

Không biết có phải do cảm thấy màu đỏ bắt mắt hay không mà hôm nay không ít người đến đều mặc y phục đỏ. Kết hợp với lễ vật nhiều như nước ở phía sau, cảnh tượng như đang chúc mừng năm mới.

“Cái gì đây?” Hắn bước lùi về cửa.

“Vẫn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh.” Một vị lão giả nhìn hiền lành mỉm cười hỏi.

Đỗ Thánh Lan lúng túng, nói dối: “Họ Mộc.”

“Mộc đạo hữu còn trẻ đã là nguyên anh, thật sự là kỳ tài ngút trời!”

“A.” Một tiếng chế giễu lạnh lùng truyền đến, cách lão giả không xa. Một lão giả khác cười lạnh lùng: “Nào chỉ là kỳ tài ngút trời, rõ ràng là tài năng kinh động trời đất, khí vượt núi sông.”

Có nữ tử ngượng ngùng, rụt rè nói: “Hơn nữa còn đẹp trai.”

Đỗ Thánh Lan đang đeo mặt nạ: “…..”

Sau khi nhìn thấy hôm nay có không ít nữ tu đến đây, Cố Nhai Mộc mới hiểu ra, hạ giọngg: “Nhớ lời Thiên Cơ đạo nhân nói lúc trước không?”

Hôm đó Thiên Cơ đạo nhân nói rất nhiều, trong đầu Đỗ Thánh Lan hiện lên từng câu, khi nhớ đến câu nói có liên quan đến mị cốt trời sinh và con cái thì mắt run liên hồi.

Thảo nào ban đầu hắn và Cố Nhai Mộc đều không nghĩ đến chuyện này. Bọn họ một người không có vướng bận, một người từng bị cha ruột định mang đi bổ trời, căn bản không có cảm giác lưu luyến gia tộc, càng sẽ không nghĩ đến chuyện phát triển gia tộc.

Đồng thời những người Đỗ Thánh Lan từng tiếp xúc, cho dù là Đỗ Thanh Quang hay là Trúc Mặc, bọn họ chỉ còn thiếu một bước là phi thăng, trong lòng bọn họ môn phái và gia tộc không quan trọng bằng chuyện phi thăng. Việc này vô hình trung ảnh hưởng đến Đỗ Thánh Lan. Đối với hắn mà nói, bản thân cường đại chính là yêu cầu duy nhất khi theo đuổi sự cường đại.

Nhưng đối với một số gia tộc nhỏ, đặc biệt là thế lực đang quá độ lên đại gia tộc, bọn họ luôn xem truyền thừa và phát triển gia tộc còn quan trọng hơn tính mạng. Chỉ cần có thể làm gia tộc lớn mạnh, cải thiện huyết mạch, những người này tình nguyện trả bất kỳ cái giá nào.

Sau khi biết rõ chuyện này, nhìn từng gương mặt đang mỉm cười, Đỗ Thánh Lan không nhịn được lùi lại về sau một bước.

Cố Nhai Mộc bình tĩnh nói: “Ổn định.”

Đỗ Thánh Lan cười gượng gạo. Hắn tin rằng nếu như bây giờ không ở Tuyệt Sát Điện, e rằng hắn sẽ bị trói lại về thành thân.

“Mộc đạo hữu, có thể nể mặt đến quý phủ không?”

“Thánh nhân, tới quận Tây Hà của ta đi!”

“Thần y còn nhớ ta không? Là ngài đã chữa lành bệnh kín của ta, ân cứu mạng đương nhiên phải lấy thân báo đáp.”

Đỗ Thánh Lan nói nhỏ với Cố Nhai Mộc đang đứng bên cạnh: “Những người này nhìn ta làm tê hết da đầu luôn này.”

“A di đà phật.”

Một giọng nói sạch sẽ truyền đến, vô hình trung xua tan phiền não xung quanh.

Đám đông tự động tách ra hai bên, người đến mặc tăng y mộc mạc, hàng mi rũ xuống.

“Người của chùa Kim Thiền?” Người tới cầu thân nhìn nhau, tò mò vì sao người nhà phật lại đến.

“Thí chủ.” Người tới chính là hòa thượng Giới Si, hắn chắp tay: “Sư phụ bảo ta nhắn với ngươi, hứa hẹn lần trước vẫn hữu hiệu, cửa lớn của chùa Kim Thiền lúc nào cũng mở rộng cho thí chủ.”

Chùa Kim Thiền nắm chắc cơ hội tốt lần này, bất luận đối phương chọn nhà nào kết thân thì sẽ đắc tội với một vài gia tộc. Nếu như không đáp ứng gia tộc nào thì cũng không thể trốn trong Tuyệt Sát Điện cả đời.

Như vậy, lối thoát tốt nhất cắt đứt ba ngàn sợi phiền não.

Chính là trở thành phật tử, từ nay đi vào cửa phật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.