Khi chính thức đi vào cấm địa, cảnh tượng mọi người chém giết lẫn nhau trái lại ít đi nhiều, rất có thể là sợ mùi máu tươi dụ yêu thú tới.
Thông thường, bảo vật càng tốt đều giấu ở nội địa.
Cố Nhai Mộc đi quá thảnh thơi, nhất thời tụt xuống vị trí áp chót.
Vị trí thứ nhất từ dưới lên hiển nhiên là Đỗ Thánh Lan.
Xác định xung quanh không có người, Đỗ Thánh Lan đến bên cạnh y: "Đúng là ngươi ha."
Lúc nói chuyện nhìn quanh bốn phía, cấm địa U Lan thật rất khác với nơi mà hắn tiếp nhận khảo nghiệm nhìn thấy ngày đó, Vấn Tâm ngọc bích chỉ là tùy ý hư cấu một cảnh tượng rừng rậm.
Mặt nạ mặt xanh nanh vàng khiến Cố Nhai Mộc toát ra vài phần cảm giác không giận mà uy, hắn dừng bước nói: "Định hướng trước đã."
Các đại gia tộc và tông phái không phải không biết nguy cơ của cấm địa, nhưng vẫn dẫn theo không ít đệ tử, chính là vì có thể phân công nhau hành động. Bọn họ chỉ có hai người, nếu như muốn thăm dò hết từng góc của cấm địa, chẳng biết đến năm nào tháng nào.
Đỗ Thánh Lan chú ý đến vùng hồ ở phía trước: "Còn nhớ chính là ở cạnh một cái hồ như đó, 'ta' khóc lóc cầu xin ngươi nói đừng mà."
"......"
Cố Nhai Mộc không lộ mặt ra, nhưng nội tâm đã chửi rủa Vấn Tâm ngọc bích chết tiệt mấy lần.
Trong hồ không biết yêu thú gì ẩn núp, mặt nước còn có bọt khí ùng ục, không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-loi-co-the-co-y-xau-gi-chu/2428129/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.