Cơm no rượu say, mấy người muốn đứng lên rời đi.
Vệ Tử Quân nhìn bàn đầy đồ ăn thừa, không khỏi nhíu mày.
Nàng ở hiện đại đều ăn bao nhiêu gọi bấy nhiêu, cũng không lãng phí như vậy, không phải để ý tiền, mà là nhớ tới những người vô gia cư sống dưới gầm cầu, nàng sẽ cảm thấy mình mang tội. Có một lần nàng vừa gắp miếng thịt ăn không vừa miệng liền bỏ vào thùng rác, liền có một đôi tay với vào thùng rác, nhặt miếng thịt đó lên bỏ vào trong miệng. Từ đó về sau, nàng biết, có những người sẽ ăn những thứ đồ ăn mà mình vứt bỏ.
"Làm sao vậy" Lý Long Dực thấy nàng nhíu mày không khỏi hỏi.
"Thấy các ngươi lãng phí như vậy, không biết ở bên ngoài có bao nhiêu dân chúng không có cái để ăn sao?" Vệ Tử Quân thở dài đứng dậy.
Ba nam nhân nghe xong lời của nàng đều đứng lại.
Lý Thiên Kỳ nhìn Vệ Tử Quân thật lâu, ngoài cửa sổ ánh tà dương rọi vào gương mặt nàng, rọi sáng cả người nàng, hắc sam ấm áp, gương mặt trắng như tuyết tỏa ánh hào quang. Đột nhiên hắn tiến lên giữ chặt tay nàng, "Vệ hiền đệ, chúng ta kết bái được không?"
Nhìn dung nhan tuấn lãng của hắn bị ánh mặt trời vàng rực rọi vào, đôi mắt khẩn thiết lóe lên lưu quang, giống như bị ánh mắt cực nóng ấy khống chế, Vệ Tử Quân không nghĩ ngợi liền nói: "Được."
Lý Thiên Kỳ lập tức bảo chủ quán chuẩn bị rượu cùng hương án đặt phía dưới cây đại thụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-hong-tran-ngan/2340578/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.