Một đen một trắng, một trước một sau, nhanh như chớp, rất nhanh liền đến bên hồ.
Nằm ngoài dự kiến của Vệ Tử Quân, đó là một hồ sen hoang vu, phía trên không có thuyền hoa, không có du thuyền, không có ca cơ, cũng không có công tử, càng không có ngâm thơ đối câu. Chỉ có hồ sen đầy sen là sen, cùng với một mảnh đồng cỏ hoang vu.
"Sao vậy? Tử Quân, thất vọng sao?" Lý Thiên Kỳ hỏi.
"Không có, chỉ có chút kinh ngạc thôi, mà điều khiến người khác kinh ngạc là hồ sen tự nhiên như thế này nếu đem so với những nơi mà trên mặt nước có vài con thuyền hàng đêm ca múa, son phấn yên hoa lả lướt thực sự lại đẹp hơn rất nhiều."
Những lời nàng nói không phải dối trá, lúc này đã là giờ Thân, tà dương đem những tia nắng vàng rực rỡ rọi sáng bề mặt hồ sen vô biên vô tận, trên cánh hoa sen nhuộm ánh vàng, trên mặt nước cũng ánh vàng lóng lánh, gió thu lay động mảnh đất đầy cỏ xanh, khiến cho trời đất bát ngát có thêm một chút mênh mông.
"Đẹp quá, thật sự là đẹp không sao tả xiết." Vệ Tử Quân thở dài.
"Tứ đệ thích là tốt rồi." Trần Trường từ đâu đã kiếm tới một chiếc thuyền con có mui.
Vệ Tử Quân vui sướng nhảy lên thuyền, không ngờ thuyền lắc lư dữ dội, "..."
Mất thăng bằng khiến nàng quát to một tiếng ôm lấy cổ Trần Trường.
Gương mặt trắng như ngọc đột nhiên kề sát, làm cho tim Trần Trường lộp bộp muốn nhảy ra ngoài, thân mình vừa mềm mại vừa nóng bỏng dán vào người hắn, làm mặt hắn dâng lên một mảnh khô nóng, ai! Một đại nam nhân trời sinh ra như vậy đúng là tội nghiệt, may mắn là hắn có định lực tốt.
Thoát khỏi cảm xúc khác thường, Trần Trường nói: "Tứ đệ, tiếng thét của người sao nghe nhọn hoắt giống như nữ nhân vậy, thật sự là rất chói tai, khụ khụ.." Nói xong lại vờ đi ngoáy lỗ tai.
Vệ Tử Quân tức giận đẩy Trần Trường ra, tiếc rằng thuyền lại kịch liệt đong đưa, người lại bắt đầu không tự chủ kêu to. Không nghĩ tới, lúc thân thuyền đang hết sức lắc lư, Lý Thiên Kỳ lại nhảy lên, sợ tới mức nàng kêu to ngồi xổm xuống nắm lấy vạt áo của Trần Trường, chờ lúc Đoàn Tân nhảy xuống, nàng đã là ngồi bệt trên thuyền.
Ba nam nhân hai lớn một nhỏ nhìn bộ dáng chật vật của nàng, trong lúc nhất thời cười to làm cho thuyền thiếu chút nữa bị lật.
Vệ Tử Quân thấy thân thuyền đã ổn, dường như không có việc gì đứng lên tìm chỗ ngồi xuống. Nhìn ánh mắt ba nam nhân không có hảo ý, nàng chỉ làm bộ như không thấy, giơ lên rượu trong tay lên muốn làm mồi để thu hút ánh mắt người khác. Quả nhiên hiệu quả, Trần Trường vội vã phi thân tiến lại đây, khiến thân thuyền lại một trận kích động.
Đem tay nải để ở đầu thuyền, lại lấy ra hộp thức ăn, bởi vì sợ đổ, nên không đựng đồ ăn có nước, chỉ đem mấy món khô nhắm rượu thôi. Thịt bò ngâm tương, tô móng giò đỏ, thịt nguội, hoa quả khô, cánh gà mặn, hai phần rau trộn, cộng thêm hai phần điểm tâm.
"Tứ đệ, ta mang một hộp to như vậy, cánh tay đều muốn gãy, ngươi còn không kính vi huynh một ly!" Trần Trường ấm ức nói.
"Tam ca chịu mệt nhọc đệ mới có mỹ thực như vậy, tiểu đệ kính Tam ca một ly." Vệ Tử Quân nâng chén, hai người uống một ly.
"Nhị ca đem chúng ta tới nơi có cảnh tuyệt vời như vậy, làm tâm trạng người ta trở nên sảng khoái, tiểu đệ kính nhị ca một ly." Tiếp theo lại kính Lý Thiên Kỳ một ly.
"Nhị ca, Tam ca, đa tạ hai huynh từ lúc quen biết đến nay đã đem đến cho đệ tình cảm huynh đệ chân thành, tình như thủ túc, tiểu đệ lại kính nhị vị huynh trưởng một ly." Kính qua hai vị huynh trưởng, Vệ Tử Quân chuyển hướng Đoàn Tân.
"Tân nhi, đến phiên ngươi, vi huynh cũng kính ngươi một ly, đa tạ ngươi đã nhiều ngày hỗ trợ, cũng tạ ngươi đã tặng ngọc bội, ca ca không có gì tốt đưa cho ngươi, chỉ có thể nói với ngươi ngày nào còn ca ca ta, Tân nhi sẽ không phải đói bụng vì thiếu miếng ăn."
"Đại ca!" Tân nhi tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng cực kỳ thông minh, hắn cũng không nghi ngờ những gì Vệ Tử Quân hứa hẹn, trong lòng cảm động hắn đi lên ôm lấy cổ nàng.
Từ trong lòng nàng, hắn giơ chén nhẹ nhàng cùng nàng huých một cái, cũng học người lớn ngửa đầu uống cạn.
Bởi vì là lần đầu uống rượu, rượu này tuy là thanh nhẹ, vẫn khiến hắn le lưỡi lại rớt nước mắt. Lại cho mấy người lớn một trận cười to.
"Tứ đệ, sao không thấy ngươi nói với chúng ta câu thâm tình như vậy chứ?" Lý Thiên Kỳ hỏi.
"Câu nào?" Vệ Tử Quân giả bộ hồ đồ.
"Tất nhiên là câu 'không đói' kia!"
"Lời này hẳn là nhị ca, tam ca nói với ta nói mới đúng, các ngươi ở phủ trạch sân to, ta lại gian nhà tranh cũng không có, các ngươi cẩm y ngọc thực, ta lại ở trong núi ăn trái dại.." Còn chưa nói xong, Vệ Tử Quân liền cảm thấy không đúng, ở trong núi ăn trái dại? Nói một hồi sao giống như đem mình biến thành khỉ vậy trời, đang lúc cân nhắc, bên kia đã cười đến trời đen kịt.
Vệ Tử Quân cũng nhịn không được, ý cười tràn ra khóe miệng.
Nụ cười này làm ba nam nhân lớn nhỏ trên thuyền đều ngẩn ngơ, nụ cười thật xinh đẹp, ánh tà dương màu vàng chiếu vào dung nhan như tuyết, làm gò má ửng nhẹ sáng mờ, môi đỏ mọng nhếch lên, ánh mắt trong suốt tràn đầy một màu trời xanh nước trong, nụ cười đó làm thiên địa cũng thất sắc, làm phong cảnh xinh đẹp cũng xấu hổ.
"Đại ca! Ngươi thật đẹp!" Quả thật là đứa nhỏ không nói lời kiêng kỵ, lời này hai đại nam nhân có thế nào cũng không nói ra được. Đoàn Tân chẳng những không kiêng kỵ lời nói, lại tự thể nghiệm, ôm cổ Vệ Tử Quân, "Bẹp" ở trên mặt hôn một cái.
Hai đại nam nhân vô cùng hâm mộ nhìn Đoàn Tân, chỉ hận mình vì sao lại sinh ra trước nhiều năm như vậy.
Vệ Tử Quân thấy một cái miệng hôn lên má mình, tươi cười trên mặt liền biến mất.
"Đi!" một tay đẩy cánh tay đang ôm cổ mình của Đoàn Tân ra, không hề để ý tới mấy người, gắp miếng thịt bò cho vào miệng.
"Đói bụng?" Lý Thiên Kỳ khinh hỏi.
"Ừ! Cả buổi trưa chưa ăn gì, uống một bụng nước, vừa mới lại uống rất nhiều rượu, hiện tại đầu có chút hoa lên rồi."
"Đến đây, Tứ đệ chúng ta lại uống một chén nữa." Trần Trường lại rót rượu cho mấy người.
"Chén này ta uống xong, Tam ca cùng nhị ca uống đi, hai người cũng biết rõ tửu lượng của ta, không thể ép buộc ta."
Nàng quả quyết không thể lại say rượu, đường xa như vậy, một trong hai người chắc chắn sẽ ôm nàng cưỡi ngựa, ai biết có thể hay không bị phát hiện ra manh mối gì, nàng không thể mạo hiểm.
Uống xoàng một ngụm, Vệ Tử Quân có chút choáng váng, cầm chén rượu trong tay nhân tiện dựa vào đệm cỏ được để sẵn ở phía sau, đệm cỏ này vừa vặn làm cho người ta vừa dựa vừa nằm, thật là thoải mái.
Nhìn ánh sáng đọng lại đầy trời, sáng mờ kiều diễm, lá sen xanh tươi, cảm thấy cả lòng đều say, thầm nghĩ phải ngâm một bài thơ mới có thể biểu đạt cảm xúc trong lòng lúc này.
Tay trái ôm rượu, cánh tay phải khoát phía ngoài thuyền, thuyền nhỏ đụng vào trong một mảnh lá sen, sương đọng lại trên lá sen thành những giọt to đồng loạt rơi lên ống tay áo của nàng, Vệ Tử Quân cảm hứng chợt hiện, nheo ánh mắt say lờ đờ, nhìn mảnh đất phía xa, trong miệng nhẹ ngâm:
"Phong lâm u thảo mạch thượng đê,
Liên giác tiêm tiêm thủy thượng tê.
Ô chu thiển bãi nhân huân túy,
Ngẫu bằng hữu duy tiên hồng nê."
Ngâm xong trong lòng không khỏi cảm thấy đắc ý, tự thấy so với Lý Bạch, Đỗ Phủ cũng không kém bao nhiêu, chén rượu nghiêng ra, người liền ngủ.
Thấy chén rượu ngả nghiêng làm người kia cả người đầy rượu, Lý Thiên Kỳ không khỏi cười khổ, đứng dậy cầm lấy chén rượu, lại dùng tay áo của mình lau vạt áo trước bụng bị ướt của nàng.
Trần Trường thấy thế không khỏi thở dài: "Tứ đệ trung tính chi tư, ngày thường tao nhã như thế, lại tài năng như vậy, chỉ sợ không chỉ phạm mệnh đào hoa với nữ nhân mà còn mệnh đào hoa của không ít nam nhân đâu."
"May mắn đệ ấy là nam nhân." Lý Thiên Kỳ cười nói, "Nếu là nữ nhân, mấy huynh đệ chúng ta còn không phải rút đao chém giết lẫn nhau."
Cũng đúng, tuy rằng Vệ Tử Quân ngũ quan xinh xắn mang theo vẻ đẹp trung tính, nhưng bọn hắn cũng chưa bao giờ hoài nghi giới tính của hắn. Một là tuy rằng hắn dung mạo tuấn tú, lại bộ dạng quá mức trắng nõn, nhưng cũng không yếu ớt, tính cách phóng khoáng thoải mái cũng không phải nữ nhân bình thường có thể có. Hai là tuy rằng dáng người quá mức thon gầy đơn bạc, cũng nhỏ nhắn hơn so với nam nhân bình thương, nhưng cũng cao ngất anh khí, ngược lại làm người ta cảm thấy nàng rất hợp với loại đơn bạc dáng người này, như vậy mới mang vẻ đẹp phiêu phiêu dục tiên tuấn dật. Thử nghĩ, gương mặt trắng nõn như ngọc mà thân hình lại thô đen, lưng hùm vai gấu, nghĩ vậy cũng đủ khiến người khác giậm chân giận dữ. Ba là tuy rằng thanh âm ôn hòa mượt mà, nhưng là từ tính trung âm cực phong phú, không giống nữ nhân bén nhọn the thé, ngược lại làm cho người ta cảm thấy, hắn xinh đẹp như vậy, nam nhân tuyệt trần nên có tiếng nói trung tính như vậy, còn ngược lại sẽ phá hủy hài hòa mỹ cảm của chỉnh thể kia, chưa kể còn rất đại sát phong cảnh.
Vì thế, cái tên được gọi là nam nhân này cứ như vậy công khai rêu rao khắp nơi, cũng không có người dị nghị.
Dần dần, cái kẻ được gọi là nam nhân này phát hiện có nhiều chỗ tốt khi làm nam nhân.
Làm nam nhân có thể cất tiếng cười to không cần che miệng, có thể đầy đường rêu rao mà không khiến người ta nói ra nói vào, có thể ăn thịt miếng to, uống rượu chén lớn, có thể phong lưu, khoái hoạt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]