Một đen một trắng, một trước một sau, nhanh như chớp, rất nhanh liền đến bên hồ.
Nằm ngoài dự kiến của Vệ Tử Quân, đó là một hồ sen hoang vu, phía trên không có thuyền hoa, không có du thuyền, không có ca cơ, cũng không có công tử, càng không có ngâm thơ đối câu. Chỉ có hồ sen đầy sen là sen, cùng với một mảnh đồng cỏ hoang vu.
"Sao vậy? Tử Quân, thất vọng sao?" Lý Thiên Kỳ hỏi.
"Không có, chỉ có chút kinh ngạc thôi, mà điều khiến người khác kinh ngạc là hồ sen tự nhiên như thế này nếu đem so với những nơi mà trên mặt nước có vài con thuyền hàng đêm ca múa, son phấn yên hoa lả lướt thực sự lại đẹp hơn rất nhiều."
Những lời nàng nói không phải dối trá, lúc này đã là giờ Thân, tà dương đem những tia nắng vàng rực rỡ rọi sáng bề mặt hồ sen vô biên vô tận, trên cánh hoa sen nhuộm ánh vàng, trên mặt nước cũng ánh vàng lóng lánh, gió thu lay động mảnh đất đầy cỏ xanh, khiến cho trời đất bát ngát có thêm một chút mênh mông.
"Đẹp quá, thật sự là đẹp không sao tả xiết." Vệ Tử Quân thở dài.
"Tứ đệ thích là tốt rồi." Trần Trường từ đâu đã kiếm tới một chiếc thuyền con có mui.
Vệ Tử Quân vui sướng nhảy lên thuyền, không ngờ thuyền lắc lư dữ dội, "..."
Mất thăng bằng khiến nàng quát to một tiếng ôm lấy cổ Trần Trường.
Gương mặt trắng như ngọc đột nhiên kề sát, làm cho tim Trần Trường lộp bộp muốn nhảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-hong-tran-ngan/2340554/quyen-1-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.