Vệ Tử Quân sở dĩ cùng Hạ Lỗ đánh cược là muốn tự mình xác lập một mục tiêu, nàng là người chỉ cần hạ mục tiêu, sẽ gặp bám riết không tha, toàn lực ứng phó, hơn nữa chuyện nàng nói ra, dù liều mạng, nàng cũng muốn làm.
Nàng gọi thủ lĩnh phụ cách của nàng tới, người trung thành nhất với nàng, Ca Thư Phạt, lệnh hắn tìm ra một người tinh thông kỵ xạ, luận bàn cùng nàng.
Lĩnh hội được bí quyết quan trọng của xạ kỵ, nàng liền không muốn những người khác đi cùng, một mình nghiên cứu khổ luyện, không chịu nghỉ ngơi một khắc nào, mỗi ngày chỉ ngủ hai canh giờ, đến tận sau nửa đêm mới bằng lòng nghỉ ngơi. Ban đêm dưới ánh trăng, cũng nhìn thấy thân ảnh tinh tế của nàng cưỡi tuấn mã giương cung bạt tên, thân ảnh cao ngất như ngọc lập kia, được ánh trăng sáng tỏ bao phủ, ma mị mà đàng hoàng, tản ra ngạo khí, lại vô cùng mềm mại đáng yêu.
A Sử Na Dục Cốc mỗi ngày đều ở ngoài giáo trường yên lặng nhìn thân ảnh kia, yên lặng chờ đợi, nhìn chăm chú, nhìn nàng tiêu sái, nhìn nàng quật cường một tên lại một tên, nhìn xem trong lòng cũng trầm luân, người cũng ngây ngốc đi. Hắn kiên trì chờ nàng cùng nhau nghỉ ngơi, chỉ vì không chịu hơi cách xa ánh mắt kia một chút. Nàng khuyên ngăn cũng vô dụng, chỉ đành chiều theo hắn.
Ngày đầu tiên luyện tập, A Sử Na Dục Cốc liền phát giác nàng luyện đến hai tay run run, không cầm nổi cương ngựa, lúc vừa thấy tay nàng, hắn kinh ngạc thấy trên tay nàng chảy đầy máu, làm hại A Sử Na Dục Cốc đau lòng đến rơi lệ.
"Không cần để ý tỷ thí, thua hắn thì thế nào, quên đi, đừng luyện nữa!"
Nhưng chuyện nàng đã quyết định, ai lại ngăn cản được, mấy ngày qua đi, ngón tay thon dài, tinh tế, non mềm của nàng đã chai đi không ít. Nàng nhìn ngón tay mình, cười nhẹ, tuy rằng nàng vô cùng để ý bề ngoài của mình, không cho phép mình có bất cứ khuyết điểm nào, nhưng chút tiếc nuối ấy nàng còn có thể chịu được, bởi vì nàng phải thắng.
Mười ngày rất nhanh liền trôi qua, một ngày cuối cùng, Vệ Tử Quân vô cùng mệt mỏi, ngủ một giấc dài.
Ngày ước định rốt cục đã đến.
Từ sáng sớm, Hạ Lỗ đã đến, một thân kỵ phục màu tuyết trắng, hắn vô cùng tuấn mỹ, thắt lưng đeo túi tên, vỗ vỗ nhẹ đùi con ngựa.
Hai bên ở trong giáo trường bày ra tư thế, xung quanh vây đầy người đến xem, có tướng sĩ, còn có một vài người dân cũng tới xem náo nhiệt, tướng tá xếp thành ba lớp bao vây lại.
Hạ Lỗ vẫn như trước cưỡi hãn huyết mã màu trắng phiếm kim quang, thần sắc hưng phấn, mắt sáng như đuốc.
Vệ Tử Quân cũng cưỡi ô tôn mã màu nâu thần khí cao lớn, khóe môi nàng khẽ cong, lộ ra một tia cười yếu ớt, bình tĩnh vô cùng.
Sau khi A Sử Na Dục Cốc hạ lệnh tỷ thí bắt đầu, tất cả âm thanh ồn ào trong giáo trường nháy mắt liền biến mất, mọi ánh mắt đều dõi theo hai thân ảnh tao nhã vô song kia.
"Tả hiền vương, mời!" Cánh tay Hạ Lỗ tiêu sái duỗi ra, làm cái tư thế thỉnh.
"Đa tạ!" Vệ Tử Quân thúc ngựa về phía trước, nhảy đứng lên bụng ngựa, một thân kỵ phục màu trắng bó sát người, tư thế oai hùng, ở dưới trời băng tuyết càng khiến người ta chói mắt.
Phi ngựa, giương cung cài tên, bên môi phiếm cười, tiếng xé gió vang lên, liên tiếp ba tên.
Trong giáo trường một mảnh yên tĩnh, A Sử Na Dục Cốc khẩn trương nới rộng hai mắt.
"Tả hiền vương kỵ trình một trăm bước, phát tam tên -- tam tên trúng hồng tâm --" binh sĩ kiểm tra rồi hô to.
"Tả hiền vương!" xung quanh tiếng hoan hô như sấm dậy, các tướng sĩ tả sương lớn tiếng la tên thủ lĩnh của bọn họ.
A Sử Na Dục Cốc rất muốn đứng dậy hô to, những vẫn phải ngồi yên tại chỗ.
Nháy mắt bắn ra ba tên, mũi tên bổ mũi tên của Vệ Tử Quân ra, thẳng nhập hồng tâm.
"Sa Bát La Diệp Hộ một trăm bước phát tam tên, mũi tên bổ mũi tên của Tả hiền vương ra -- tam tên.. đều trúng hồng tâm --" Binh sĩ kiểm tra có chút kích động.
Hiện trường nhất thời sôi trào dội lên, các tướng sĩ hữu sương vênh váo tự đắc, hô to danh hào của Hạ Lỗ.
A Sử Na Dục Cốc có chút lo lắng nhìn Vệ Tử Quân, hắn mạnh như vậy, nếu như nàng thua..
Vệ Tử Quân không ngờ tài bắn cung của Hạ Lỗ giỏi như vậy, âm thầm thưởng thức, quay đầu lệnh cho binh sĩ: "Bỏ tấm bia cũ đi, thay cái mới."
A Sử Na Dục Cốc khẩn trương nhìn chằm chằm nàng, không biết nàng muốn làm gì, hắn mặc dù mỗi ngày nhìn nàng luyện tập kỵ xạ, nhưng ánh mắt của hắn đều chỉ tập trung vào thân hình của nàng, mặc dù cũng có chú ý thành tích của nàng, nhưng lo lắng là khó tránh khỏi. Hắn lo lắng, vạn nhất nàng sơ xuất, thật sự thua thì sao? Hắn sao có thể chịu được nàng bị Hạ Lỗ nhục nhã mười ngày?
Mà Ca Thư Phạt cùng đám người ở một bên khuyên giải, an ủi nói: "Vương, thành tích như vậy đã là rất hiếm có người đuổi kịp và vượt qua rồi."
Vệ Tử Quân không lên tiếng trả lời, ngưng thần tĩnh khí, tay vịn túi tên, thở sâu, lấy ra hai tên, bình tĩnh lắp vào cung, thúc ngựa rong ruổi, tay phải đột nhiên kéo, hai tên một trước một sau, cắt qua không trung, nhất tề bay đi.
Chúng tướng sĩ vây xem mắt thấy hai tên từ một cung cùng lúc xuất hiện, ánh mắt đều mở to, cố hô hấp bình thường, chậm rãi đợi thời khắc tên trúng đích. Mắt thấy mũi tên phía trước trúng hồng tâm, mũi tên theo sát đằng sau xuyên qua mũi tên phía trước đâm vào hồng tâm.
Ngay sau đó, Vệ Tử Quân lại bắn một tên nữa, lại là nhất cung song tên.
Mũi tên thứ ba cũng là nhất cung tam tên, tam tên cùng trúng hồng tâm, mang theo nội lực bị Vệ Tử Quân thu vào, gào thét nhất tề vùi vào hồng tâm, mũi tên thứ ba xuyên qua hồng tâm vẫn như trước vọt về phía trước, thẳng đến cột trụ của võ trường mới dừng lại.
Chúng tướng sĩ đứng xung quanh hoàn toàn choáng váng, toàn bộ trong sân chỉ nghe tiếng ngựa cất vó vang lên. Binh sĩ kiểm tra kích động không thôi, "Tả hiền vương kỵ trình một trăm bước, tam tên -- không.. Tam cung thất tên.. Tất cả đều trúng hồng tâm --"
Toàn bộ giáo trường sôi trào, bất kể tả sương hay hữu sương, Đốt Lục Bộ hay Nỗ Thất Tất Bộ đều sôi trào.
Chúng tướng sĩ không hề hò hét tên thủ lĩnh của mình, vô cùng kích động cùng sùng kính, tạm thời quên đi tranh đấu, một lòng vì dũng sĩ mà hò hét. Thuật kỵ xạ của nàng từng không hề xuất sắc, lại có thể trong mười ngày trở thành dũng sĩ bậc nhất như vậy.
Phải khổ luyện cùng quyết tâm như thế nào mới có thể đạt tới trình độ như thế, không thể nghi ngờ rằng chỉ có kỵ sĩ dũng cảm nhất mới có thể làm được, mà người Đột Quyết, kính trọng nhất đó là kỵ sĩ dũng cảm nhất.
"Ngươi thắng!" Sự khinh thường trong mắt Hạ Lỗ rút đi, lại hơn một tia thưởng thức cùng kính nể.
Tên tiểu bạch kiểm Đại Dục này, nhìn dáng người gầy yếu, lại có dung mạo anh tuấn như vậy, hai năm tranh đấu, 'hắn' tuổi còn nhỏ lại tràn ngập nhận tính, tuy rằng hắn cũng bội phục năng lực của 'hắn', nhưng ở dưới một tên tiểu tử tuổi còn nhỏ như vậy, hắn thật sự không cam lòng.
Mà nay, hắn quyết tâm phải làm cho 'hắn' bội phục, nhưng cỗ nội lực cường đại kia của 'hắn' lại khiến cho hắn rung động, tựa hồ, thừa nhận thua ở dưới tay 'hắn', cũng không phải là không thể nhẫn nhịn được. Thiếu một chút không cam lòng, lại hơn một phân hứng thú đối với 'hắn'.
"Như vậy, Hạ Lỗ từ hôm nay liền bắt đầu ăn cỏ đi!" Khóe miệng Vệ Tử Quân nhếch lên, tà khí cười nhìn về phía Hạ Lỗ.
Nụ cười kia làm hô hấp của Hạ Lỗ cứng lại, khó trách lão nhân này mỗi ngày đều cho hắn ngủ cùng, tiểu tử này trổ mã càng tiêu sái, tùy tiện cười cũng câu dẫn người ta như vậy, quả thực so với đám phi tần của lão nhân này tốt hơn rất nhiều.
"Ha ha ha ha.. Hạ Lỗ, mười ngày này ngươi ở lại vương đình, cũng để tiện cho ta giám sát ngươi ăn cái gì?" A Sử Na Dục Cốc vui vẻ không thôi, cười nói. Từ sau khi Phong trở về, hắn luôn vui vẻ như vậy, hôm nay lại làm hắn thoải mái vô cùng. Phong của hắn, vĩnh viễn luôn làm hắn cảm thấy kiêu ngạo.
"Được!" Khóe miệng Hạ Lỗ có chút run rẩy, "Con ngựa ăn được! Vì sao ta không ăn được!"
Vệ Tử Quân trong lòng cười trộm, đại nam nhân lấy thịt mà sống, nếu thiếu thịt, còn không gầy tới mức da bọc xương, ha ha -- coi như báo thù hắn bắt cóc nàng.
Một ngày qua đi, Hạ Lỗ quả thực giữ chữ tín, thật sự mỗi bữa ăn đều ăn cỏ. Đương nhiên, sự giám sát của A Sử Na Dục Cốc rất có tác dụng.
Mỗi khi thấy hắn ăn cỏ, A Sử Na Dục Cốc lại không thể kiềm chế cười to, Vệ Tử Quân lại phá hư bầu không khí, mỗi giờ cơm, lúc hắn ăn cỏ, liền bưng rượu sữa ngựa, đứng trước mặt hắn, Hạ Lỗ tức giận đến mức đem cỏ vo lại.
Vệ Tử Quân lại khoa trương kêu lên: "Nha nha, ngươi không nên giày xéo đám cỏ như vậy, đây đều là thứ cỏ tốt nhất cho ngựa đấy!" Nói xong lại cười đến đau bụng, rồi uống một ngụm rượu sữa ngựa.
Hạ Lỗ nhìn bộ dáng nàng vui sướng khi người gặp họa, hận không thể đi lên đem nàng xé rách ra ăn luôn.
Như vậy làm Vệ Tử Quân cùng A Sử Na Dục Cốc vui vẻ không thôi, giằng co ba ngày, Hạ Lỗ bắt đầu táo bón.
Sáng sớm, Vệ Tử Quân thần khí sảng khoái đứng ở ngoài trướng đụng phải Hạ Lỗ vẻ mặt quyện sắc.
Hạ Lỗ thấy nàng liền nhanh chóng rời đi, lại bị Vệ Tử Quân ngăn lại.
"Ai nha, sắc mặt Diệp Hộ sao lại kém như thế, không nghỉ ngơi tốt sao? Ai, Diệp Hộ ngươi thân là trọng thần của Tây Đột Quyết, cần phải chăm sóc tốt thân mình, Đột Quyết này còn phải dựa vào Diệp Hộ ngươi. Nghe nói, Diệp Hộ một ngày có nửa ngày ở trong nhà xí, mỗi khi nửa đêm canh ba đều đi nhà xí, hơn nữa thống khổ gào thét không ngừng, vang vọng cả bầu trời đêm, khiến cho đám nô tỳ vô cùng sợ hãi, Diệp Hộ là có bệnh gì kín sao?" Vệ Tử Quân chớp mắt vài cái, mặt lộ vẻ lo lắng.
Hạ Lỗ nghe vài câu trước của nàng, biết nàng nói có hàm ý chọc tức, không muốn quan tâm. Nhưng càng về sau, càng nghe càng không nhịn được, không bao lâu mặt đã đen sì, môi ngập ngừng, vốn muốn phản bác, cuối cùng lại che mặt hốt hoảng bỏ đi.
Phía sau, truyền đến tiếng Vệ Tử Quân tùy ý cười to.
Vui vẻ như vậy vẫn liên tục đến chạng vạng.
Nghe nô tỳ hầu hạ Hạ Lỗ nói, hắn đã không thể đi đại tiện, Vệ Tử Quân có chút không đành lòng.
Thôi, bỏ qua cho hắn lần này.
Ngày kế, đợi Hạ Lỗ ngồi ở trên rạ, lúc vừa định ăn cỏ, nàng liền ngăn lại: "Được rồi, ăn mấy ngày, cũng rớt mấy cân thịt, dừng ở đây đi, lại đây dùng bữa!" Dứt lời, nhanh chóng lấy ra một chiếc kỷ trà thượng thảo.
"Không cần ngươi quản!" Hạ Lỗ giương tay đẩy tay nàng ra, nắm một nắm cỏ cho vào miệng.
"Ngươi người này.." Vệ Tử Quân cảm thấy bất đắc dĩ, cúi người ngồi xổm xuống, đoạt lấy cỏ trong tay hắn.
Trong lúc hai người tranh đoạt, Hạ Lỗ dùng sức kéo, thân hình Vệ Tử Quân liền ngã về phía trước, ngực cũng chạm vào mặt Hạ Lỗ.
Đột nhiên tiếp xúc, làm trong lòng Hạ Lỗ có một trận khác thường, một mùi hương hoa mai từ trong ngực tản ra, thoảng qua mũi hắn. Một trận hoảng hốt khiến mặt hắn đỏ lên.
Thành thành thật thật bị Vệ Tử Quân kéo, ngồi ở trước kỷ trà có mỹ vị thịt trâu, thịt dê. Vệ Tử Quân cho hắn cái gì, hắn liền ăn cái đó, vô cùng nghe lời, giống như với người trước đó là hai người hoàn toàn khác nhau.
Vệ Tử Quân thấy thế, trêu đùa nói: "Là ăn thịt ngon, hay là ăn cỏ ngon?"
Hạ Lỗ nghe vậy tức giận trừng mắt nhìn Vệ Tử Quân một cái, Vệ Tử Quân vui vẻ cười ha ha.
Hạ Lỗ dỗi, cầm miếng thịt trong tay ném vào bát, quay đầu đi, nhếch khóe môi. Vệ Tử Quân dỗ nói: "Tốt lắm tốt lắm, không cười nữa! Nhanh ăn đi!"
"Hừ! Ta không nợ ngươi, nếu thiếu điều kiện này, ngươi đổi thành tiền đặt cược khác đi!" Hạ Lỗ sắc mặt như trước không hờn giận.
"Này.. Ta cũng không thiếu cái gì, dù sao ngươi cũng đã ăn cỏ, liền coi như hết đi!" Không ngờ hắn còn tích cực như vậy.
"Không được! Ta nói rồi không nợ ngươi! Ngươi muốn gì nói đi!"
"Không cần!"
"Ngươi muốn!"
"Muốn cái gì?"
"Muốn cái gì đều được!"
Vệ Tử Quân một trận khí khổ, còn có như vậy sao? Cưỡng bức muốn đưa cho người khác này nọ! Không cần cũng không được!
"Được rồi! Ta muốn ngươi!" Dừng một chút lại nói: "Làm nô lệ của ta!"
Hạ Lỗ nghe xong nửa câu trước, sửng sốt một chút, sau khi nghe được nửa câu sau, nhất thời tức giận không thôi.
"Đừng mơ!" Hắn cư nhiên cố ý không nói đầy đủ để trêu đùa hắn!
"Ngươi nói muốn cái gì đều được!" Vệ Tử Quân có chút bất mãn.
"Ta là nói này nọ! Ngươi muốn cái gì như vậy đều được!" Hạ Lỗ nghiêm mặt biện giải.
"Vậy ngươi không phải này nọ?"
"Ta đương nhiên không phải.." Hạ Lỗ dừng lại, một đôi mắt bốc hỏa trừng hướng Vệ Tử Quân.
"Ha ha.." Vệ Tử Quân lại là cười đến đau ruột, tay cầm cái chân cừu quay vòng quay.
"Ngươi.. Không nói lý!" Hạ Lỗ tức giận đến nghiến răng, trừng mắt nhìn người đang cười kia. Người này, thật sự là phá nhiều năm đạo hạnh của hắn, làm cho hắn, một người ít khi tức giận, liên tục mấy ngày đều bị lửa giận thiêu đốt, nhưng, không biết vì sao, trong lòng không hề oán giận.
"Phong! Chuyện gì mà cười vui vẻ thế?" A Sử Na Dục Cốc bước vào nha trướng.
"Khả hãn! Hạ Lỗ muốn đưa ta một thứ! Ta lại không biết muốn cái gì!" Vệ Tử Quân ngừng cười, đứng lên nói.
"Ừ.. Nếu muốn đưa người ta lễ vật, đương nhiên là phải đưa đồ mình yêu thích nhất!" A Sử Na Dục Cốc chuyển hướng Hạ Lỗ, "Ngươi nói đúng không? Hạ Lỗ?"
"Khả hãn nói đúng!" Hạ Lỗ cung kính đáp.
"Ngươi lại không có nữ nhân, có thể có cái gì là vật yêu thích nhất?" A Sử Na Dục Cốc tựa hồ cho rằng tặng nữ nhân lễ vật có thành ý nhất.
Hạ Lỗ nghĩ một chút, nói: "Hạ Lỗ có vật yêu quý nhất, chính là Đặc Táp Lộ, Tả hiền vương đã gặp qua, cũng rất thích!"
Nàng đã gặp qua? Đặc Táp Lộ? Chẳng lẽ là con hãn huyết mã màu trắng kia!
"Ừ! Đó là một con ngựa tốt, nếu Phong thích, vậy rất tốt, dù sao Phong coi như cũng không thích nữ nhân!" A Sử Na Dục Cốc tựa hồ vẫn là cảm thấy nữ nhân có vẻ tốt hơn.
Thật là con ngựa kia, tuy rằng nàng thích, nhưng nếu là đồ vật yêu thích của người khác, nàng liền không muốn, "Quân tử không đoạt đồ của người khác, Vệ Phong đã có một con ngựa, không cần nhiều như vậy!"
"Ta nói cho ngươi liền cho ngươi, không cần nhiều lời!" Hạ Lỗ hàn nghiêm mặt lạnh lùng, liếc Vệ Tử Quân một cái. Rõ ràng thích, lại muốn ra sức khước từ, người Đại Dục chính là không sảng khoái như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]