Chương trước
Chương sau
"Các vị ái khanh, vừa mới nhận được cấp báo, Thổ Phiên thừa dịp tiên vương băng hà, tân quân chưa ổn, dồn sức tấn công lãnh thổ của ta, hiện đã phát binh, đại quân mười lăm ngày sau sẽ tới phía Nam của Đột Quyết ta, các vị ái khanh có cao kiến gì không?"

"Khả hãn!" Ca Thư Khuyết Sĩ Cân tiến lên trước nói: "Thần nguyện lãnh binh đi đối phó với địch."

"Khả hãn, thần cảm thấy vẫn là thương nghị đối sách trước, sau đó mới phái người đi đối phó với địch." Phun Phục Luật Đạt Tuyến nói.

Vệ Tử Quân trong lòng cười thầm: vô nghĩa!

"Khả hãn, Hạ Lỗ nguyện lãnh binh đi trước ngăn địch, Hạ Lỗ cho rằng quân ta đi trước một bước, đợi lúc đại quân Thổ Phiên đến, thừa dịp bọn chúng mệt mỏi hết sức, chủ động đổ ra đánh, như thế, ta quân tất thắng."

"Không sai." Vệ Tử Quân tán thưởng gật đầu. Hạ Lỗ, quả thật rất có tài. "Nhưng mà, bọn họ cho rằng đây là thời cơ tốt nhất do tân quân chưa ổn, như vậy, bản Hãn vương liền cho bọn họ mở rộng kiến thức thế nào gọi là tân quân chưa ổn, lần này chủ soái của quân Thổ Phiên chính là trưởng tử của danh tướng phụ chính Đông Tán - Tán Tất Nhã, người này dũng mãnh thiện chiến, cũng có chút danh tiếng. Năm ngày sau, ta mang đại quân thân chinh, chính sự, tạm thời giao cho Từ Hiệt Lợi Phát, Diêm Hồng Đạt và Diệp Hộ cùng nhau quản lý. Diệp Hộ ở lại vương đình đi."

"Khả hãn, Hạ Lỗ nguyện cùng đi đối phó với địch." Hạ Lỗ tiến lên trước, cực lực yêu cầu.

"Ngươi ở lại vương đình đi."

"Hạ Lỗ muốn cùng đi đối phó với địch." Hạ Lỗ vô cùng chấp nhất, trong mắt hiện lên sự kiên trì, làm người ta không thể cự tuyệt.

Vệ Tử Quân bất đắc dĩ, "Được rồi, Hạ Lỗ dẫn theo năm vạn tinh kỵ binh, bắt đầu từ ngày mai, ta muốn đích thân huấn luyện, nhớ kỹ, ta muốn bọn họ trở thành những kỵ binh tốt nhất."

Dám xâm lược quốc thổ của ta! Trong mắt Vệ Tử Quân lộ ra sự kiên nghị, "Một trận, phải thắng, ta muốn cho bọn họ phải hối hận vì quyết định ngu xuẩn này."

Ban đêm trong nội trướng Hãn đình, dưới ánh nến, Vệ Tử Quân cúi người cẩn thận xem bản đồ, trong chốc lát, khóe môi khẽ nhếch lên.

Hạ Lỗ ở một bên nhìn người kia, nụ cười yếu ớt bên môi 'hắn' vô cùng ôn nhu, ánh mắt trong suốt rạng rỡ sinh động, dưới ánh nến nở rộ như một đóa hoa trong đêm.

"Hạ Lỗ." Vệ Tử Quân ngẩng đầu, thấy ánh mắt của Hạ Lỗ vẫn nhìn tới, "Lại đây xem nơi này." Ngón tay vẽ một vòng tròn trên bản đồ.

"Đúng vậy, Nam sơn này, là chỗ hiểm yếu của Đột Quyết." Hạ Lỗ cúi người gật đầu.

Vệ Tử Quân lại cúi đầu, chỉ vào khu vực kia, "Chúng ta đem đại quân đóng ở nơi này, quyết không cho đám phỉ quân Thổ Phiên bước vào Tây Đột Quyết ta nửa tấc đất, ta muốn đánh bại bọn họ ngay tại đây, khiến cho bọn chúng còn chưa bước chân vào lãnh thổi của ta đã thất bại thảm hại." Ngữ khí tự tin đến từ sự tính toán cẩn thận, mưu kế cơ trí, tấm lòng rộng lớn, tất cả tạo nên khí phách không ai có được, làm cho người ta không khỏi cảm thấy, giống như có 'hắn', vĩnh viễn không cần lo lắng ngày mai ra sao.

Mấy thủ lĩnh bộ tộc vây quanh đây đều biết, chỉ cần 'hắn' nói như thế, kết quả nhất định là như thế, Tả hiền vương của bọn họ, chưa bao giờ có bại tích. 'Hắn' vĩnh viễn sẽ cẩn thận trù tính, cân nhắc trước sau, mới đưa ra quyết định chính xác nhất.

"Đại ca, huynh muốn đi đánh giặc sao?" A Sử Na Đê Lam rúc vào lòng Vệ Tử Quân, nâng đôi mắt to, tròn, màu nâu hỏi.

Từ sau khi A Sử Na Dục Cốc qua đời, nàng càng thêm ỷ lại vào Vệ Tử Quân, "nam nhân" duy nhất bên trong hậu cung này, 'hắn' cho nàng cảm giác vô cùng an toàn, 'hắn' giống như ông trời của nàng.

"Đúng vậy!" Vệ Tử Quân đem ánh mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lộ ra một tia cười yếu ớt, "Đại ca muốn đi đánh đuổi quân địch, bảo vệ Đê Lam, để Đê Lam không bị người ta cướp đi làm vợ."

"Đại ca hư, Đê Lam không cho huynh đi, Đê Lam không cho huynh chết." Nàng biết chiến tranh chính là giết chóc, chính là tử vong, nàng rất sợ. Sợ một người nàng yêu, sẽ lại ra đi, không bao giờ trở về. Nàng từng yêu quý đường thúc nhất, đường thúc mỗi lần đều mang bánh dày về cho nàng, cũng là ra đi như vậy, rốt cuộc không bao giờ trở về.


Đê Lam gắt gao nắm vạt áo Vệ Tử Quân, trong mắt là sự sợ hãi.

Vệ Tử Quân nhẹ nhàng xoa đầu nàng, ánh mắt nhìn về phía xa, lộ ra sự kiên nghị: "Sẽ không, sẽ không chết, chúng ta một người cũng sẽ không chết."

Chẳng lẽ, chiến tranh chính là giết chóc sao? Nàng muốn đánh một trận không có chết chóc.

Tuyết trắng bao trùm núi Điền Nam của Đột Quyết, cao ngất như mây, gió thổi tuyết đọng, bay lên đầy trời, dưới ánh nắng mặt trời lóe ra vài tia sáng, năm vạn tinh kỵ binh của Tây Đột Quyết đóng dưới chân núi, nha trướng màu tuyết trắng, kéo dài hơn mười dặm, cờ đầu sói đón gió bay phần phật.

Một thiếu niên, mỹ chi cực hạn, ngồi trên ngựa, lá cờ đỏ tươi bị gió thổi bay lên, dưới ánh nắng cuối ngày, trên người 'hắn' như tỏa ra một tầng kim quang, dọc theo hình dáng ôn nhu tản ra bốn phía.

Từ khi thân ảnh kia đứng đấy, Hạ Lỗ vẫn không nhúc nhích đứng nhìn 'hắn', thiếu niên kia, sắc bén lại nhu hòa, khuôn mặt tuấn tú lại có mị sắc, phong thái tuyệt thế, huyễn hoặc con mắt của người khác, dưới ánh nắng cuối ngày, nước da 'hắn' tinh tế mà trong suốt, sự quyến rũ kia càng thêm sinh động hẳn lên. Làm hắn trong chớp mắt, lại nghĩ đến 'hắn' là nữ tử. Trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác rung động không thôi...

Tới gần chạng vạng, mười vạn đại quân Thổ Phiên đến chân núi Điền Nam, trọng giáp che thiên tế nhật đông nghìn nghịt đi đến, dưới trời tuyết rơi lộ ra một tia lành lạnh.

Vệ Tử Quân đứng ở chỗ cao, lạnh lùng nhìn đại quân đông nghìn nghịt đang đến, khóe môi nhấc lên một tia cười lạnh.

Quốc gia của mình không đi cai trị cho tốt, lại muốn đến cướp đoạt quốc gia của người khác, thật sự phải dạy dỗ cho chúng một trận nhớ đời.

Tay trái khẽ động, ba vạn đại quân rút binh khí ra khỏi vỏ, tiếng động boong boong vang lên, đợi khi tay nhẹ nhàng hạ xuống, người đã từ trên núi đuổi xuống, ba vạn đại quân gào thét, tuyết không ngừng bay toán loạn.

Tiếng hò hét vang dội cùng tiếng chân bước mãnh liệt, làm đại quân Thổ Phiên kinh hoàng. Cũng may quân lính đều có kinh nghiệm tác chiến phong phú, cờ soái giương lên, đại quân ổn định, nhanh chóng bày trận nghênh địch.

Nhìn đại quân Tây Đột Quyết mãnh liệt phi tới, trong lòng tất có một trận sầu lo. Đại quân Thổ Phiên đi đến đây đã rất mệt mỏi, đang muốn ở chân núi tránh gió, dựng trại tạm thời, ai ngờ lại phát sinh tình huống như vậy... Đại quân Tây Đột Quyết xem ra dũng mãnh phi thường, chỉ sợ đây là một trận ác chiến.

Tiếng chân như sấm, quân Tây Đột Quyết thế tới rào rạt, một đường gào thét. Khi hai quân ở khoảng cách hai trăm bước, Vệ Tử Quân rồi đột nhiên giương cung, mũi tên trên cung như phát ra ánh sáng lạnh lẽo, từ trên lưng ngựa, thân hình tùy ý bay lên.

Tán Tất Nhã thấy vậy, bất động, mắt bình tĩnh nhìn người giương cung kia, một tia cười trào phúng hiện lên bên môi. Không nói đến khoảng cách này, đã xa hơn tầm bắn của cung tên rất nhiều, bây giờ đã là hoàng hôn, sao có thể ngắm chuẩn mục tiêu? Chắn chắn là bắn trật.

Ý nghĩa kia chưa dứt, mũi tên nhọn phát ra hàn khí đã bay ra, phá gió bay tới. "Phốc" một tiếng, trong ngực có một cỗ cảm giác mát lạnh dâng lên. Ánh mắt Tán Tất Nhã phút chốc phát ra một ngọn lửa, xuyên qua hoàng hôn, gắt gao khóa trụ thân ảnh đang bay lên kia. Thân thể lập tức ngã xuống.

"Tướng quân..." Binh lính xung quanh nhất thời hoảng loạn, mà binh lính ở phía sau không biết phía trước đã xảy ra chuyện gì.

Thấy chủ tướng ngã xuống, hai vị phó tướng chạy về phía chủ tướng, Vệ Tử Quân lại lần nữa giương cung, tư thế ma mị mà đàng hoàng, mũi tên huýt gió, phá không, trong nháy mắt, cờ của chủ soái Thổ Phiên gẫy đôi rơi xuống. Thoáng chốc, toàn bộ đại quân Thổ Phiên hoảng loạn.

Lại lần nữa giương cung, bắn ra hai tên, hai gã phó tướng, chưa kịp tới bên cạnh chủ tướng, đã ngã xuống...

Vệ Tử Quân đột nhiên ghìm ngựa, khi đại quân Tây Đột Quyết cách quân Thổ Phiên ba mươi bước, đột nhiên tách ra hai đường hướng hai mặt mà đánh. Đồng thời, ở phía sau đại quân Thổ Phiên đột nhiên xuất hiện hai vạn tinh kỵ binh Tây Đột Quyết, từ mặt sau đánh đến như vũ bão. Tiếng hò hét như sấm vang vọng cả chân trời, trong giây lát, liền bao vây toàn bộ quân Thổ Phiên, không một người lọt lưới.

Một đoàn quân Thổ Phiên từ xa tới, đột nhiên mất chủ tướng chỉ huy, lại thêm mệt mỏi, sợ hãi, một tên tiểu đầu mục quỳ xuống trước, sau đó tất cả đều quỳ xuống buông khí giới đầu hàng...

Tuyết ngừng rơi nửa ngày, lại bắt đầu rơi, trời đầy lông ngỗng tung bay, đem hoàng hôn nhuộm đẫm sự quyến rũ mê ly.

Nhìn đống áo giáp của binh lính Thổ Phiên còn trên đất, Hạ Lỗ có chút khó hiểu.

Nhìn ra hắn khó hiểu, Vệ Tử Quân mỉm cười, "Phía sau còn có lương thảo, lương thực không công đưa tới, há có thể không cần?"

Hạ Lỗ cảm thấy thoải mái, nhìn đôi mắt nàng lóe sáng giữa trời chiều, bên trong lóng lánh cơ trí cùng sự tự tin làm hắn khuynh đảo. 'Hắn', thật sự rất thích hợp làm quân vương.

Không tới nửa canh giờ, đội ngũ năm ngàn kỵ binh Thổ Phiên hộ tống lương thảo, xuất hiện ở tiền phương.

Kỵ binh Tây Đột Quyết mặc áo giáp của Thổ Phiên ra nghênh đón, công khai đem lương thảo đi, không bắt năm ngàn kỵ binh kia làm tù binh.

Hoàng hôn, bao trùm.

Trận này, chưa bị thương người nào, dưới tình huống quân địch chết ba chủ soái, lấy tốc độ kinh người áp đảo, đã xong.

Thổ Phiên mười vạn đại quân, năm vạn thạch lương thảo, cùng với đồ quân nhu, đều trở thành thu hoạch của Tây Đột Quyết.

Thanh danh Vệ Tử Quân tứ tên hàng địch (bắn 4 mũi tên mà hàng được địch) từ đêm nay bắt đầu truyền khắp các nước xung quanh. Trận chiến này, đến tận vài năm sau còn được binh lính Tây Đột Quyết bàn luận say sưa.

Tuyết, càng rơi không ngừng, từng bông từng bông một, bây giờ hẳn đã phải là tiết trời ấm áp, nhưng lại vẫn có vài phần lạnh lẽo.

Tây Đột Quyết đại quân buổi chiều ngày thứ ba đến Vu Điền phiên quốc. Trước khi mặt trời lặn, bầu trời nhuộm đầy lửa đỏ tà dương.

Vệ Tử Quân cầm chén vàng trong tay, đứng trên thành lâu, nhìn trời đầy những rặng mây đỏ, nhấp từng ngụm rượu lúa mì thanh khoa.

Rượu này, là chiến lợi phẩm, Thổ Phiên trồng lúa mì thanh khoa, tất nhiên so với rượu sữa ngựa hương vị thuần hậu hơn, nàng bất tri bất giác uống nhiều hơn mấy chén, nhưng cũng không say, thật là thứ tốt.

Đám binh lính chúc mừng thắng lợi, chè chén hát vang, tiếng quát đinh tai nhức óc, nàng thật là chịu không nổi, liền chạy đến đây thanh tĩnh.

Ánh tà dương chiếu khắp nơi, cánh đồng tuyết như nhiễm sắc đỏ, làm cho người ta sinh ra một cỗ lý tưởng hào hùng. Vệ Tử Quân ngửa mặt lên trời hít thật sâu, thấp giọng ngâm:

"Bắc phong quyến địa hồng tuyết phi, túy ỷ hồ sàng bất kham hối

Hồ cừu nan noãn ủng khâm ngọa, kinh sương y bạc hàn mộng vi.

Quân hành địa cốc chinh y viễn, hà quang điểm lạc lãnh thiết huy.

Liễu khước quân vương tâm đầu sự, không lưu tuyết trung vân đề quy."

Phía sau có người nhẹ nhàng vỗ tay, "Thơ của khả hãn thật dũng cảm! 'túy ỷ hồ sàng bất kham hối' ! Khả hãn là muốn trở về Đại Dục sao? Không bằng đánh trở về, thế nào?"

Vệ Tử Quân vẫn không quay đầu, đem chén rượu một hơi cạn sạch, xoay người, lại ngã vào lòng một người.

Người này, là con của Hiệt Lợi Sai Đồ Tín, phiên vương Vu Điền quốc, Phục Đồ Ky Mi.

"Khả hãn say rồi, thần đưa khả hãn đi nghỉ ngơi." Phục Đồ Ky Mi nhìn mặt Vệ Tử Quân huân hồng, đỡ hai vai nàng.

"Phục Đồ Ky Mi trở về nghỉ ngơi đi, ta không say!" Vệ Tử Quân đẩy Phục Đồ Ky Mi ra. Người này làm nàng có chút bất an, từ khi nàng đến nơi này, hắn tựa như u linh theo sát nàng, khó có thể tránh thoát. Đầu nàng tuy có chút choáng váng, nhưng vẫn có thể tự đi về, một chút cũng không có vấn đề.

Ai ngờ vừa đi xuống thành lâu, đầu bắt đầu vô cùng choáng váng, cước bộ có chút hỗn loạn, không ngờ tác dụng của rượu này lại chậm như vậy, biết vậy không uống nhiều như thế.

Phục Đồ Ky Mi bắt được cơ hội nàng hơi lảo đảo một cái, tiến lên ôm lấy nàng.

"Buông tay!" Hạ Lỗ từ phía sau đi tới, đẩy Phục Đồ Ky Mi ra, đoạt lại người kia.

Phục Đồ Ky Mi cười, "Có Diệp Hộ ở đây, ta yên tâm rồi." Liếc nhìn Hạ Lỗ, trông thấy ánh mắt bốc hỏa kia, thức thời tránh ra.

"Ngươi say rồi! Ta dìu ngươi về." A Sử Na Hạ Lỗ đỡ Vệ Tử Quân.

"Ta làm sao có thể say, ta sẽ không say." Vệ Tử Quân đẩy Hạ Lỗ ra, đi về phía trước.

Hạ Lỗ không nói gì, yên lặng theo phía sau, nhìn thân ảnh kia kiên trì đi đến cửa tẩm cung của mình.

"Khả hãn, đây là tẩm cung tốt nhất Điền Phiên quốc, khả hãn xem có vừa ý hay không." Vu Điền phiên vương Phục Đồ Tín đứng ở cửa cung, lấy lòng hỏi. Từ sau khi Vu Điền bị Tây Đột Quyết thống trị, Phục Đồ Tín được A Sử Na Dục Cốc phong làm Hiệt Lợi Phát, vẫn trung thành tận tâm, không có dị tâm, hôm nay đại thắng trở về, khả hãn đến đây, tất nhiên phải hao hết tâm tư lấy lòng, sợ có chỗ nào không chu toàn.

"Tốt lắm, Hiệt Lợi Phát đi nghỉ ngơi đi, không cần bận tâm đến ta." Dứt lời, vẫy vẫy tay, nàng thật sự không kiên trì nổi nữa, không muốn chính mình làm trò cười trước mặt người khác.

Phục Đồ Tín nhìn hai má nàng huân hồng, "Thần sẽ sai người đưa canh giải rượu tới." Dứt lời liền lui xuống.

Vệ Tử Quân quét mắt nhìn thị vệ hai bên, đẩy cửa vào.

Hạ Lỗ theo phía sau, đứng trước cửa thật lâu sau, mới xoay người.

Đang định rời đi, thình lình nghe bên trong "Bùm", "Xoảng", "Cách cách". Hạ Lỗ liền xông vào.

Chỉ thấy người say rượu kia ngã chỏng vó nằm trên nền đất, nước trà, ấm chén đổ lung tung trên đất, mắt nhìn chiếc ghế bị đổ, chắc là khát nước muốn tới rót nước lại bị vấp phải ghế.

Hạ Lỗ bất đắc dĩ cười, tiến lên ôm lấy cái người chật vật không chịu nổi kia, đặt lên giường, cầm lấy khăn lụa, nhẹ nhàng lau đi mấy lá trà còn vương trên mặt, rốt cuộc nhịn không được, cười ra tiếng ha ha.

Người này, bình thường nhìn vô cùng cao quý tiêu sái, tao nhã, gặp biến không sợ hãi, ai ngờ sau khi say rượu lại chật vật như vậy. Nhớ tới nàng trêu đùa hắn giữa ban ngày ban mặt, ai có thể nghĩ đến nàng hôm nay lại rơi vào kết cục thế này? Ha ha... Hạ Lỗ cười vô cùng thoải mái, ngẫm lại ngày thường bị khi dễ, phải nhân lúc cháy nhà hôi của, trả thù một phen.

Trong lòng càng nghĩ càng thống khoái, vươn tay nắm mũi nàng. Mũi nàng mềm mại làm cho hắn run lên, hắn còn chưa chạm qua da thịt của 'hắn', không ngờ lại mềm nhẵn như vậy, thất thần quên buông tay, cho đến khi người nằm trên giường không thở được, rên rỉ ra tiếng, mới hoàn hồn buông tay.

Người kia, vô thức liều mạng hô hấp, bộ ngực phập phồng kịch liệt.

Yêu tinh! Hạ Lỗ trong lòng mắng một câu, hai tay lại xoa mặt 'hắn', cảm giác mềm mềm, ngấy ngấy khiến lòng hắn thùng thùng nhảy loạn lên.

Ở dưới sự chà đạp thô bạo của hắn, người kia bất an vặn vẹo thân thể, rên rỉ ra tiếng "Nước... Nước..."

Hạ Lỗ hừ một tiếng, còn muốn uống nước!? Hừ!

Hạ Lỗ vẫn lấy nước trà, đỡ người lên, Vệ Tử Quân nhanh chóng uống mấy ngụm, lại nằm rầm xuống.

Thấy mấy giọt nước bên môi như muốn chảy xuống, Hạ Lỗ vươn ngón trỏ lau đi, cảm giác mềm mại trên môi, làm cho hắn tham luyến vuốt ve môi kia, ngón trỏ không cẩn thận đi vào bên trong môi Vệ Tử Quân.

Trong miệng đột nhiên có dị vật, Vệ Tử Quân theo bản năng mút vào, đôi môi đỏ mọng bọc đầu ngón tay, nhẹ nhàng mấp máy... Một cỗ ngứa từ đầu ngón tay truyền đi toàn thân.

Nhớ tới những lời ngày ấy của nàng võ mồm tương giao, nhớ tới nàng từng hút lưỡi hắn như vậy, trong lòng chấn động, cuồng loạn, cúi đầu áp lên môi kia.

Hương lan quyện với hương rượu, hương vị say lòng người ập tới, Hạ Lỗ dùng sức hút cánh môi kia, đầu lưỡi nhẹ nhàng mở hàm răng của nàng ra, đem lưỡi thâm nhập, liếm lấy cái lưỡi ẩm ướt của nàng, ở trong miệng nàng quấy qua quấy lại... Giống như lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, Hạ Lỗ không khống chế được dựng đứng lên, không chút do dự đè lên thân thể nàng.

Vệ Tử Quân đang ngủ say, chỉ cảm thấy cảm giác nóng bỏng tê dại từ trên môi tản ra, cảm giác trên môi nóng rực, theo bản năng vươn lưỡi, cùng hắn lộn xộn một chỗ, hai cánh tay, cũng ôm lấy cổ Hạ Lỗ.

"Ngô... Ân..." Đã không còn còn gì trói buộc, cũng không có lý trí ràng buộc, người dưới thân, phát ra tiếng rên rỉ mất hồn thực cốt.

Hạ Lỗ rốt cuộc nhịn không được, cảm thấy hẳn là phải làm cái gì, hắn lại không biết nên làm cái gì, tay run run cởi vạt áo kia, cho dù không thể làm cái gì, nhưng chỉ nhìn thấy thân thể 'hắn' cũng tốt, nhìn xem là tốt rồi...

Vạt áo ngoài vừa mới cởi bỏ, mới lộ ra một góc nguyệt sắc trung y, Hạ Lỗ giật mình tỉnh lại.

'Hắn' hiện tại là khả hãn! Không phải là tên tiểu tử da trắng vẫn cùng hắn đối nghịch, không phải là Tả Hiền vương thường hay trêu đùa hắn... 'Hắn' là khả hãn!

Một tia đau đớn từ đáy lòng dâng lên, một cỗ chua chát lan tràn, hắn chậm rãi sửa lại vạt áo của nàng, động khuỷu tay, cúi người nhìn khuôn mặt trẻ con đang ngủ say của nàng, người này, hắn đã không thèm để ý 'hắn' là nam nhân, thật sự, đã không thèm để ý. Nhưng, 'hắn' lại trở thành khả hãn của hắn.

Ngón tay thon dài đi dọc theo khuôn mặt tinh tế, nhẹ nhàng trượt, đến khi chạm đến đôi môi, ánh mắt vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng, hiện ra nhu sắc chưa bao giờ có. Nhớ tới bộ dáng thơ ngây mút ngón tay vừa rồi của nàng, bên môi khẽ cười, định đưa ngón tay vào bên trong môi kia, bên ngoài đột nhiên có một tiếng dị vang làm hắn ngừng động tác.

Nghiêng tai lắng nghe, tiếng đao rất nhỏ lọt vào tai, Hạ Lỗ phút chốc từ trên giường nhảy xuống, nhanh chóng trốn sau bình phong. Phía trên có tiếng lẩm nhẩm rất nhỏ, Hạ Lỗ nín thở ngưng thần, thấy nóc tẩm cung lộ ra một mảnh hoàng hôn, Hạ Lỗ đột nhiên ý thức được cái gì, một mũi tên từ bên trên bắn về phía người trên giường, đồng thời người sau màn lao ra, mũi tên bắn trúng người gắt gao phủ trên người Vệ Tử Quân, Hạ Lỗ.

"Bắt thích khách..." Hạ Lỗ hét lớn một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.