Chương trước
Chương sau
* Cáo thiệp: Báo cáo thắng lợi

Quả nhiên như Vệ Tử Quân dự đoán, mười vạn quân Đại Dục thay đổi đường đi, tiến đến Yên Giả, ban đêm lúc bơi qua sông, dưới tình huống hoàn toàn không phòng bị, bị đại quân Tây Đột Quyết tập kích.

Một trận chiến ở Yên Giả, Đại Dục tổn thất ba vạn tinh binh, còn lại bảy vạn tinh binh rút tới ranh giới hai quân, hạ trại đợi lệnh.

Sông ngòi xung quanh Yên Giả, nước sông biến thành màu đỏ, xác chết trôi nổi, tầng tầng lớp lớp, những gương mặt trôi nổi trên mặt nước, trải qua một đêm ngâm nước, đã trương lên trắng bệch.

Đứng trên thành Yên Giả, Vệ Tử Quân nhìn con sông bị nhuộm thành màu đỏ, một cỗ bi thương ập đến.

"Dạ lãnh canh thanh trọng,

Qua thiết vô hưu miên.

Thủ đắc vân khai nhật,

Bất kiến quân quy hoàn."

"Ai ——" một tiếng thở dài, đau đớn kịch liệt mà bất đắc dĩ.

"Khả hãn thật có tấm lòng nhân đức, không ưa giết chóc." Phía sau truyền đến một giọng nữ trong trẻo. Vệ Tử Quân quay đầu, người vừa nói là nữ nhi của Yên Giả vương Đột Kỵ Chi, Ba Nặc Linh. Nữ tử này từ khi nhìn thấy Vệ Tử Quân, vị khả hãn trẻ tuổi đầy hứa hẹn, ánh mắt gắt gao dõi theo, cơ hồ không dời một khắc.

"Ai, Ba Nặc Linh, bản hãn cũng là bất đắc dĩ, chỉ là cảm thấy những người này, đều nên được sống, cha mẹ, thê nữ của họ, đều ở nhà chờ họ trở về, mà nay, bọn họ rốt cuộc không trở về được nữa." Ánh mắt hiện lên một tia đau xót.

"Khả hãn chớ nên đau lòng, chết trận sa trường, da ngựa bọc thây, đều là vận mệnh của bọn họ, khả hãn như vậy cũng vì tình thế bất đắc dĩ." Đôi mắt to, tròn của Ba Nặc Linh quét tới quét lui trên mặt Vệ Tử Quân, khuôn mặt tú lệ tràn ngập sùng bái.

"Tuy nói như vậy, nhưng dù sao đều là sinh mệnh." Nàng ngửa đầu nhìn trời, "Mùa đông lại sắp tới rồi."

"Khả hãn thật có tấm lòng nhân hậu, nhưng đây cũng là kết cục của bọn họ, dám xâm lược quốc thổ của chúng ta." Ba Nặc Linh nhìn theo ánh mắt Vệ Tử Quân, thấy mấy cánh chim đang bay về phương Nam.

Vệ Tử Quân cúi đầu, "Nhưng bọn họ có làm gì sai đâu? Bọn họ chỉ là nghe lệnh mà thôi, người sai, chỉ có cái người cao cao tại thượng kia thôi."

Nàng nhớ rõ, từng nói với hắn, kêu hắn phải làm một thánh chủ nhân đức, nhưng bây giờ hắn lại làm gì vậy?

"Khả hãn ——" Yên Giả vương Đột Kỵ Chi đi tới, theo sau là đệ đệ hắn Hiệt Tị Diệp Hộ, Ca Thư Khuyết Sĩ Cân cùng Hạ Lỗ.

Hiệt Tị Diệp Hộ có vẻ cao hứng, "Chưa bao giờ đánh một trận thống khoái như vậy, ha ha ha... Khả hãn, yến hội đã sẵn sàng, chúng ta mau mau chúc mừng đi."

"Có cái gì đáng chúc mừng, chiến tranh còn chưa chấm dứt." Vệ Tử Quân nâng mắt nhìn, thản nhiên nói.

"Nhưng sao khả hãn còn lệnh cho chúng thần thiết yến?" Hiệt Tị Diệp Hộ có chút khó hiểu.

"Chúng ta bày ra là để cho kẻ địch nhìn. Nếu không có gì bất ngờ thì đêm nay Đại Dục sẽ tập kích."

Thấy mấy người đều kinh ngạc, Vệ Tử Quân lại nói: "Bọn họ lui xa như thế, đó là muốn làm cho chúng ta nghĩ rằng bọn họ nghỉ ngơi hồi phục, bọn họ cũng tất cho rằng, chúng ta nghĩ bọn họ đại bại, tạm thời sẽ không tiến công, nên sẽ lơ là phòng bị, cho nên bọn họ tất sẽ chuẩn bị đánh lén, hơn nữa phương pháp giống như lần trước. Mà đêm nay, là lúc chúng ta phòng bị sơ hở nhất, Ca Thư Khuyết Sĩ Cân, ngươi biết nên làm thế nào chứ."

"Thần biết, đêm nay nhất định giống như hôm qua, đánh cho bọn họ tan tác." Ca Thư Khuyết Sĩ Cân cười ha ha.


Vệ Tử Quân gật đầu, "Đột Kỵ Chi, ngươi nhanh chóng chế tạo một vạn bộ quân phục Đại Dục đi."

"Khả hãn, có công dụng gì sao?" Đột Kỵ Chi có chút khó hiểu.

"Tất sẽ dùng đến." Nàng như trước thản nhiên nói một câu.

Tiệc mừng công vô cùng náo nhiệt, cơ hồ tất cả quan lại, quý tộc Yên Giả đều tham gia yến hội này, mà binh lính thân mang áo giáp, lại nghiêm chỉnh túc trực chờ đợi đến ban đêm.

"Khả hãn, thần thay mặt toàn bộ dân chúng Yên Giả kính khả hãn một ly, có ngài, Tây Đột Quyết ta mới có thể cường thịnh như vậy, có ngài, chúng ta mới được uống rượu ngon làm từ lúa mì, ngài là khả hãn, là thần thủ hộ trời cao phái đến cho chúng ta, là mặt trời của chúng ta, là thần thánh của chúng ta." Đột Kỵ Chi càng nói càng kích động, ngửa đầu lên uống cạn một chén rượu lớn.

Vệ Tử Quân khóe miệng run rẩy một chút, một chuỗi dài tán dương này làm cho nàng nổi gà da.

"Khả hãn, vì sao không thấy ngài cưới vợ? Ngài là khả hãn của chúng ta, nên sớm ngày cưới vợ, sinh con nối dòng." Mặt Đột Kỵ Chi đã đỏ lên, lại nói: "Khả hãn nếu như không chê, tiểu nữ của thần rất thích khả hãn."

"Đại ca, không phải là khả hãn không cưới vợ, mà là khả hãn có lời khó nói." Hiệt Tị Diệp Hộ dứt lời, ánh mắt lại chuyển hướng Vệ Tử Quân, "Khả hãn, bệnh kia của ngài còn chưa hết sao? Khả hãn không tìm một danh y để chữa sao?"

"Ách? Danh y gì?" Vệ Tử Quân không nhớ mình có bệnh gì.

"Khả hãn có bệnh không tiện nói ra!" Hiệt Tị Diệp Hộ lớn giọng nói, "Khả hãn còn trẻ như vậy, thật bất công?"

Vệ Tử Quân trên mặt rối rắm, khóe môi run rẩy, đành nói, "Bệnh này, đã có từ lâu, không thể trị liệu."

Ai —— mọi người lại phát ra một tiếng thở dài. Phong tư trác tuyệt như vậy, thật đáng tiếc, đáng tiếc.

Hạ Lỗ ở một bên nghe vậy, mặt không chút thay đổi. Không công bằng? Chỉ sợ là không thích nữ nhân đi. Nghiêng đầu nhìn qua, thấp giọng nói: "Phong chỉ sợ là không thích nữ nhân, chỉ yêu tiên vương đi."

Thấy hắn lại bắt đầu nói linh tinh, Vệ Tử Quân bất đắc dĩ, "Hạ Lỗ, ta với tiên vương là trong sạch, ngươi không tin tưởng sao?"

"Cho dù ta tin tưởng thì như thế nào? Các ngươi nằm cùng một giường, hắn sao lại trơ mắt nhìn ngươi nằm đó, sao có thể nhịn không sờ sờ, thân ái?" Nhớ tới bộ dáng đáng yêu khi ngủ của ‘hắn’, ai có thể để ‘hắn’ nằm im ở đó chứ? Chẳng lẽ không sờ soạng làm gì sao? Hừ.

"Ngươi..." Vệ Tử Quân tức giận xoay mặt đi, thở hắt ra.

Hạ Lỗ không để ý tới, cầm bầu rượu lên, lại rót đầy chén cho Vệ Tử Quân.

Vệ Tử Quân mắt nhìn chén rượu đầy, nhìn về phía Hạ Lỗ, "Hạ Lỗ, sao ngươi giống như muốn chuốc say ta vậy, ngươi đây là ý gì? Sao lại liều mạng rót rượu như vậy?"

Hạ Lỗ nháy mắt mấy cái, "Nào có, ngươi đã lâu không uống rượu, ta chỉ muốn giúp ngươi quên đi phiền não."

"Quên? Đêm nay còn có chiến sự, sao ta có thể quên."

Vệ Tử Quân không uống, cũng không hẳn là lo lắng chiến sự, nàng tin tưởng kế sách của mình sẽ không có sai sót. Trở về phòng, cũng không buồn ngủ, nhớ tới mấy vạn cỗ thi thể trôi nổi giữa sông, thực là không thể an tâm mà ngủ. Tay cầm sách lật hai trang, nhưng lại không xem nổi một dòng.

"Khả hãn? Ngài đã ngủ chưa?" Một giọng nữ từ vang lên bên ngoài, hình như là Ba Nặc Linh.

"Ba Nặc Linh? Có việc gì sao?" Vệ Tử Quân hỏi.

"Khả hãn, nô tì thấy ngài ban ngày chưa ăn được bao nhiêu, liền làm cho ngài một chén canh." Người bên ngoài trả lời.

Không đành lòng để một nữ nhân bưng bát canh đứng bên ngoài, mặc dù lười xã giao, nàng vẫn mở cửa phòng.

Ba Nặc Linh cười đi vào, "Thị vệ của khả hãn thật lợi hại, từ đầu tới đuôi đều đi theo."

Vệ Tử Quân nhìn Ca Thư Phạt đi theo bên cạnh, ý bảo hắn lui trước đi. Ba Nặc Linh thấy vậy mới đặt bát canh lên bàn.

"Khả hãn ăn nhanh đi, lính gác của ngài đã thử xong độc rồi." Ba Nặc Linh tựa hồ vẫn rất để ý hành vi của Ca Thư Phạt.

"Ba Nặc Linh đừng để trong lòng, chỉ vì bản hãn từng liên tiếp bị ám hại, khiến cho bọn họ cẩn thận đề phòng thôi." Vệ Tử Quân uống một ngụm canh, khen, "Tay nghề của Ba Nặc Linh thật tốt."

Ba Nặc Linh ngượng ngùng cười, ngồi trước gương đồng, cầm một chiếc lược gỗ, chải mái tóc dài của mình. Dùng chì vẽ lông mày, tô nhẹ chút son, tay cầm chì, nói: "Khả hãn giúp thiếp thân vẽ mày được không?"

Vệ Tử Quân ngẩn ra, "Sắc trời đã muộn, Ba Nặc Linh không đi nghỉ ngơi, còn vẽ mày làm chi?"

Ba Nặc Linh cười quyến rũ: "Khả hãn, ngài còn không biết, đây chính là phòng của nô tì, ngài muốn nô tì đi nơi nào nghỉ ngơi đây? Đêm nay, nô tì ngủ ở trong này có được không?"

Vệ Tử Quân nhẹ nhàng cười, "Ta thì không sao cả, chỉ là thanh danh của Ba Nặc Linh làm sao bây giờ, Ba Nặc Linh vẫn là nên trở về đi."

Ba Nặc Linh cầm chì đi về phía Vệ Tử Quân, "Khả hãn giúp Ba Nặc Linh vẽ mày xong, Ba Nặc Linh liền trở về."

Vệ Tử Quân cười, "Được, xấu thì không được khóc nha." Nàng cầm lấy bút chì, còn thật sự vẽ.

Trong chốc lát, Ba Nặc Linh cười nói: "Vẽ đẹp lắm!"

Ba Nặc Linh ngẩng đầu nhìn Vệ Tử Quân, thân mình ngả về phía trước, ghé vào trong lòng nàng.

"Ba Nặc Linh không phải nói, vẽ xong liền về sao?" Vệ Tử Quân hỏi.

"Khả hãn, cho thiếp ôm một chút liền lập tức trở về." Ba Nặc Linh đáp.

Vệ Tử Quân cười thành tiếng, "Ba Nặc Linh trở về đi, ta thật sự mệt mỏi rồi."

Cũng nhờ Ba Nặc Linh này nháo loạn, Vệ Tử Quân thật sự mệt mỏi, nặng nề ngủ thiếp đi. Sáng sớm ngày thứ hai thức dậy, chuyện đầu tiên đó là vội vàng đi lên thành lâu, nhìn về hướng sông, lại trông thấy giữa sông tràn ngập xác chết, thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ đau xót.

Trận tập kích ban đêm ấy, quân Đại Dục lại tổn hại hai vạn binh, tiếp tục rút lui tới núi Cư Sa. Mà đội quân vây quanh Cao Xương cũng nhanh chóng rút lui, dọc theo biên cảnh, rút đến núi Cư Sa hội họp với tàn binh của Đại Dục.

Thấy tình huống như vậy, Vệ Tử Quân biết, bọn họ muốn phát động công thành quy mô lớn.

Bầu trời đêm mùa thu, trăng sao cùng tỏa sáng, không khí giăng một tầng sương mỏng, hàn ý dội đến.

Vệ Tử Quân thay một thân y phục màu đen, lặng lẽ từ bên trong đi ra.

"Ngươi muốn đi đâu?" Hạ Lỗ thấy một thân y phục của nàng, biết nàng nhất định là muốn đi ra ngoài.


"Thiêu lương thảo!" Ánh trăng chiếu rọi ánh mắt trong suốt của nàng, y phục màu đen của nàng cùng ánh trăng hợp thành nhất thể, chỉ có làn da vô cùng trắng nõn dưới ánh trăng lóe lên tia sáng.

"Một mình?" Hạ Lỗ không thể tin.

"Ừ!" Vệ Tử Quân gật đầu, nhẹ giọng nói, "Không cần kinh động bất kì ai, ta sợ nơi này có mật thám của quân địch."

"Vì sao không phái bọn họ đi?" Hạ Lỗ lo lắng. Mặc dù đã tra ra lương thảo của bọn chúng ở một chỗ bí mật trong rừng cách doanh trại hai mươi dặm, nhưng có năm ngàn tinh binh đang trông giữ, vạn nhất ‘hắn’ có gì sơ suất? Hạ Lỗ không dám nghĩ tiếp.

"Ngươi nghĩ ta ngốc đến mức ban đêm xông vào địch doanh? Ta chỉ là bắn tên mà thôi, tầm bắn của bọn họ không tới, ta không muốn bọn họ đi chịu chết, không bằng ta đi một mình." Vệ Tử Quân không muốn giải thích, đẩy hắn ra, "Nhớ kỹ, không được nói với người khác."

"Đợi chút." Hạ Lỗ khẽ gọi một tiếng, "Ta đi cùng ngươi."

Vệ Tử Quân không kiên nhẫn, "Ngươi không cần cho ta thêm phiền toái, vạn nhất bị phát hiện, ngươi sẽ thành vướng chân, muốn chạy trốn sẽ khó khăn hơn." Không hề để ý tới hắn, nghiêng người, bay xuống thành lâu.

Lướt qua dòng sông đầy xác chết kia, chạy về hướng rừng cây xa xa kia.

Còn chưa đi được bao xa, liền nghe được âm thanh từ phía sau truyền tới. Thở dài, hắn thật là cố chấp.

Ước chừng nửa đêm, bọn họ tới chỗ bí mật kia, nơi này bằng phẳng, phía sau có cồn cát, bên trái là rừng cây, binh lính tuần tra cầm đuốc, từng đội từng đội đi qua.

Bọn họ không phát hiện lương thảo, khả năng lớn nhất đó là, lương thảo bị đưa vào trong rừng. Khu rừng này, nơi nơi hiểm ác, có rất ít người biết nơi này, nói vậy, trong quân Đại Dục có người Tây Đột Quyết dẫn đường.

Không tìm thấy lương thảo, không thể bắn tên, xâm nhập trong rừng sẽ bị địch nhân phát hiện. May mắn là nàng đã chuẩn bị.

Thong thả chờ đợi, đợi đến chừng canh bốn, đây là thời điểm lính canh mệt mỏi nhất.

Mở tay nải ra, bên trong là một bộ quân phục Đại Dục, vừa lấy ra liền bị Hạ Lỗ ngăn lại. "Để ta mặc!"

Vệ Tử Quân dùng sức hất hay hắn ra, nhanh chóng mặc quần áo, "Ngươi ở im chỗ này, không cần cho ta thêm phiền toái, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không được động." Dứt lời, nhón chân, bay lên cây.

Mũi chân đạp nhẹ, phi trên ngọn cây, ước chừng qua nửa nén hương, rốt cục cũng phát hiện nơi cất trữ lương thảo. Đáng vui mừng là, mặc dù bên ngoài rừng có rất nhiều binh lính, nhưng nơi trông coi lương thảo không có mấy người. Càng làm nàng vui sướng là, bọn họ ngu xuẩn, nghĩ rằng nơi này địa thế bí ẩn, không nhiều người biết, phòng bị lơ là, đem thức ăn cho ngựa và rất nhiều quân nhu để cùng một chỗ.

Thân hình từ trên cây chậm rãi hạ xuống, tiêu sái nghênh ngang bước đến. Một binh sĩ đi lên chào hỏi, Vệ Tử Quân bước qua, làm như thân mật ôm vai hắn, binh sĩ kia còn chưa kịp phản ứng, đã bị điểm huyệt đạo. Nàng không đành lòng giết hắn.

Không đến nửa nén hương, mười mấy thủ vệ đều lặng lẽ nằm xuống.

Chỉ lát sau, ánh lửa bùng lên, từ một đám lửa nhỏ, dần dần lan ra. Ngoài rừng, quân tuần tra vẫn như cũ đi thong thả khoan thai.

Ngọn lửa kia lan vào cây rừng, càng đốt càng mãnh liệt, ngọn lửa hừng hực bốc lên tận ngọn cây.

Vì để làm cho ngọn lửa lớn hơn nữa, Vệ Tử Quân nhặt đao của thủ vệ lên, bay lên phía trên ngọn lửa, tay áo phiêu đãng, ngân mang như nước, vô số lá khô tầng tầng lớp lớp rơi đầy đất, lập tức bị lửa thiêu đốt.

Gió thu cuộn lên, cành cây cháy, nhánh cây cháy, thân cây cũng cháy, khói đặc cuồn cuộn bay lên. Trận hỏa này, không thể dập, mùa thu khô hanh, ngày mai, nơi này sẽ trở thành một mảnh đất trọc.

Rốt cục cũng có người phát hiện ra ngọn lửa, kêu lên, mấy ngàn quân coi giữ nhảy vào trong rừng. Đồng thời, Vệ Tử Quân cũng nghe được tiếng đánh nhau ngoài rừng, nhất định là đồ ngốc Hạ Lỗ.

Vệ Tử Quân thả người bay ra, nhằm phía đánh nhau ngoài rừng, liền thấy Hạ Lỗ vừa đánh vừa nhảy vào trong rừng, vô số mũi tên bay đến, Hạ Lỗ xoay người ngăn từng đợt một, lại không ngờ phía sau, từ trong rừng lại phút chốc bay ra mấy mũi tên nhọn, đâm hướng sau lưng hắn.

Ngay cả Vệ Tử Quân cũng không thể đúng lúc phát hiện có đánh lén, tên này, hắn tránh không khỏi.

"Hạ Lỗ ——" Vệ Tử Quân quát to một tiếng, phi thân qua, như một đạo ánh sáng trên bầu trời đêm, muốn kéo Hạ Lỗ ra khỏi mũi tên kia, nhưng dù sao vẫn chậm một bước, đầu vai phút chốc chợt lạnh. Nàng không quay đầu, phi thẳng vào trong rừng, bắt lấy Hạ Lỗ chạy như bay đi.

Tên từ phía sau không ngừng bắn tới, nhưng không thể nhanh hơn tốc độ của nàng, vài bước khinh công đã đi hơn một dặm.

"Ngươi bị thương?" Hạ Lỗ thấy đầu vai nàng thấm đẫm máu, "Mau buông ta ra!"

"Vết thương nhỏ thôi, trở về nói sau." Vệ Tử Quân không để ý đến lời nói của Hạ Lỗ.

"Mau buông ta ra ——" Hạ Lỗ hô.

Bất đắc dĩ, Vệ Tử Quân đành ở một chỗ bí mật trong rừng thả Hạ Lỗ xuống.

"Cho ta xem." Vừa nói, Hạ Lỗ liền tiến lên cởi bỏ bộ quân phục bên ngoài của Vệ Tử Quân, bạc sam màu đen bên trong lộ ra. Đầu vai nàng ẩm ướt một mảng, hiển nhiên là bị máu thấm đẫm.

"Xoạt" một tiếng, Hạ Lỗ xé mảnh áo ở đầu vai nàng ra, đầu vai chảy máu lộ ra, Vệ Tử Quân chợt lé, lại bị Hạ Lỗ kéo lấy.

"Trầy da mà thôi, tên cũng không cắm vào." Vệ Tử Quân nhanh chóng kéo mảnh áo ở đầu vai, sợ vạt áo sẽ rơi xuống.

"Thật là trầy da?" Hạ Lỗ lấy khăn lụa lau vết máu kia đi, "Sao lại chảy nhiều máu như vậy?"

Đầu vai nóng lên, đôi môi nóng bỏng của Hạ Lỗ chạm lên, Vệ Tử Quân trong lòng giật mình, "Hạ Lỗ, ngươi... Ngươi làm cái gì?"

Hạ Lỗ không đáp, môi vẫn ở trên đầu vai nàng.

"Hạ Lỗ, mau buông ra." Vệ Tử Quân thấp giọng nói.

"Đừng ầm ĩ." Hạ Lỗ cắn một ngụm bên cạnh miệng vết thương của nàng.

Vệ Tử Quân giận dữ, "Ngươi cắn ta!"

"Đừng ầm ĩ... Đừng ầm ĩ..." Hạ Lỗ nỉ non.

Thân thể Vệ Tử Quân cứng đờ, hai tay Hạ Lỗ từ phía sau ôm lấy nàng.

"Hạ Lỗ!" Vệ Tử Quân khẽ hô, "... Ngươi..."

"Đừng ầm ĩ... Đừng ầm ĩ... Đừng ầm ĩ..."

"Đừng ầm ĩ..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.