Hậu hoa viên phủ Tả kiêu Vệ tướng quân bị một tầng sương bao phủ, trên cánh hoa còn đọng lại vài giọt sương, lại là một buổi sáng đẹp trời.
"Hạ Lỗ, ngủ ngon không?" Vệ Tử Quân vừa thức dậy, đi ra hậu hoa viên, liền thấy thân ảnh vừa sáng sớm đã dậy tập võ kia.
"Không ngon." Hạ Lỗ dừng lại đi tới cạnh nàng.
"Hả?" Vệ Tử Quân không nghĩ tới Hạ Lỗ lại trả lời như thế, lập tức nói: "Ta biết ngươi rời xa quê hương, trong lòng rất tịch mịch, ngươi cũng thật là, tội gì phải như vậy? Về sau ngươi không có bộ tộc của mình, không có trách nhiệm để gánh vác, sẽ càng thêm tịch mịch. Hạ Lỗ, trở về đi."
Hạ Lỗ không đáp lời nàng, lại hỏi: "Lúc ấy, ta đi đầu hàng hắn không tốt sao? Ngươi vì sao phải lôi ta đi?"
Vệ Tử Quân bình tĩnh nhìn hắn trong chốc lát, mới thở dài nói: "Ta sao có thể để ngươi chịu nhục nhã. Ngươi cho là hắn sẽ đối đãi với ngươi hào phóng như những người khác sao?"
Trên gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hạ Lỗ có một tia nhu hòa, "Hắn cho phép ngươi mang một vạn tinh binh tới Đại Dục, ngươi vì sao lại bảo bọn họ trở về? Ở nơi này, trên tay có quân đội của mình, không tốt sao?"
"Tốt thì tốt, nhưng vợ con bọn họ đều ở Tây Đột Quyết, ta sao có thể nhẫn tâm để bọn họ đi tha hương. Bọn họ vẫn còn quê hương, mặc dù Tây Đột Quyết đất đai cằn cỗi, nhưng cũng là quê hương của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-hong-tran-ngan/2340429/quyen-3-chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.