Hôm nay hạ triều trễ hơn mọi khi, Lý Thiên Kỳ vừa ra khỏi Thái Cực điện liền vội vã đi về hướng Sùng Đức điện, trong đầu tràn ngập bóng dáng Vệ Tử Quân, chỉ mới vài canh giờ ngắn ngủn không gặp, nỗi nhớ đã tràn ngập tâm can.
Lúc trở lại Sùng Đức điện, Vệ Tử Quân không có ở đó. Quý Sinh đáp, bởi vì thấy bệ hạ không có ở đây, Phong vương liền đi Cam Lộ điện thăm Quý phi nương nương.
Lại một đường đuổi theo, còn chưa đến được Cam Lộ điện, lại gặp một tên thái giám vội vã chạy đến, thấy Lý Thiên Kỳ liền quỳ xuống, "Bệ hạ -- Thượng Lạc công chúa.. ho ra máu, hôn mê rồi.."
"Cái gì? Mau đi xem một chút." Lý Thiên Kỳ trong lòng cả kinh, đi theo tên thái giám kia, bước nhanh về phía Tử Vân các.
Vừa vào cửa đã trông thấy Thái y đứng ở bên giường, cúi đầu liền hỏi, "Công chúa thế nào rồi?"
"Hồi bệ hạ, công chúa đây là tâm bệnh, thương tâm lâu ngày, tâm huyết tích tụ, chỉ là không biết công chúa đăm chiêu chuyện gì, công chúa cũng không chịu nói rõ." Thái y cẩn thận đáp.
"Được rồi, các ngươi lui xuống trước đi."
Đợi ngự y đi xuống, Lý Thiên Kỳ mới đi tới bên giường Lý Thi Ý, "Thi Ý, có chuyện gì thương tâm? Lại khiến ngươi ra nong nỗi này?"
"Tam ca!" Lý Thi Ý thất thanh khóc rống lên.
"Thất muội ngoan, đừng khóc, nói cho tam ca, tam ca làm chủ giúp ngươi." Lý Thiên Kỳ nhẹ nhàng vỗ về đầu nàng, ôn nhu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-hong-tran-ngan/2340415/quyen-3-chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.