Hôm nay hạ triều trễ hơn mọi khi, Lý Thiên Kỳ vừa ra khỏi Thái Cực điện liền vội vã đi về hướng Sùng Đức điện, trong đầu tràn ngập bóng dáng Vệ Tử Quân, chỉ mới vài canh giờ ngắn ngủn không gặp, nỗi nhớ đã tràn ngập tâm can.
Lúc trở lại Sùng Đức điện, Vệ Tử Quân không có ở đó. Quý Sinh đáp, bởi vì thấy bệ hạ không có ở đây, Phong vương liền đi Cam Lộ điện thăm Quý phi nương nương.
Lại một đường đuổi theo, còn chưa đến được Cam Lộ điện, lại gặp một tên thái giám vội vã chạy đến, thấy Lý Thiên Kỳ liền quỳ xuống, "Bệ hạ -- Thượng Lạc công chúa.. ho ra máu, hôn mê rồi.."
"Cái gì? Mau đi xem một chút." Lý Thiên Kỳ trong lòng cả kinh, đi theo tên thái giám kia, bước nhanh về phía Tử Vân các.
Vừa vào cửa đã trông thấy Thái y đứng ở bên giường, cúi đầu liền hỏi, "Công chúa thế nào rồi?"
"Hồi bệ hạ, công chúa đây là tâm bệnh, thương tâm lâu ngày, tâm huyết tích tụ, chỉ là không biết công chúa đăm chiêu chuyện gì, công chúa cũng không chịu nói rõ." Thái y cẩn thận đáp.
"Được rồi, các ngươi lui xuống trước đi."
Đợi ngự y đi xuống, Lý Thiên Kỳ mới đi tới bên giường Lý Thi Ý, "Thi Ý, có chuyện gì thương tâm? Lại khiến ngươi ra nong nỗi này?"
"Tam ca!" Lý Thi Ý thất thanh khóc rống lên.
"Thất muội ngoan, đừng khóc, nói cho tam ca, tam ca làm chủ giúp ngươi." Lý Thiên Kỳ nhẹ nhàng vỗ về đầu nàng, ôn nhu an ủi.
"Bệ hạ!" tiểu tỳ bên cạnh đột nhiên quỳ xuống, "Thỉnh bệ hạ thứ tội, nô tỳ biết công chúa điện hạ đăm chiêu điều gì?"
"Nói!"
"Từ khi nô tỳ cùng công chúa ở ngoại ô được Phong vương cứu giúp, công chúa liền sinh lòng ái mộ đối với Phong vương, si mê đến không thể tự thoát ra được, ngày đêm tưởng niệm tới mức ho ra máu. Nô tỳ khẩn cầu bệ hạ tứ hôn cho Phong vương cùng công chúa, cầu bệ hạ thành toàn cho công chúa."
Tay Lý Thiên Kỳ run lên, trong lòng thở dài, là như vậy sao? Một đôi huynh muội Lý gia hắn lại trầm luân một người sao?
"Thất muội, là như vậy sao?"
Lý Thi Ý gật đầu, "Tam ca, Thi Ý không phải Phong vương thì không lấy, cả thể xác lẫn tinh thần Thi Ý đều là của Phong vương."
"Thể xác và tinh thần?" Lý Thiên Kỳ cả kinh, "Thất muội, Phong vương có từng đối với ngươi từng có.."
Lý Thi Ý không nghĩ tới hắn sẽ có suy nghĩ như vậy, nhưng, nếu thật có thể thúc đẩy việc này, bị hủy danh tiết thì thế nào? Vì thế, bèm xấu hổ gật đầu, "Cầu hoàng huynh thành toàn."
Trong đầu Lý Thiên Kỳ nổ vang một mảnh, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, "Thi Ý, việc này không thể nói đùa, là thật sao?"
Lý Thi Ý lại xấu hổ gật đầu.
Vệ Tử Quân -- một trận trời đất rung chuyển, trong ngực đau giống nhau vỡ ra, nỗi đau chưa bao giờ từng có, cổ họng một trận phát khổ, giống như mật đắng phá ra ở trong miệng, tay nắm chặt thành quyền, khớp xương rung động, "Thất muội chờ đại hôn đi."
Không biết như thế nào đi ra khỏi Tử Vân các, không biết như thế nào đi đến Sùng Đức điện. Hắn, hẳn là đang chờ ở bên trong.
Đi vào trong điện, cũng không thấy cái thân ảnh từng giờ từng khắc đều tưởng niệm kia.
Mấy ngày giả vờ lãnh đạm, sự ỷ lại cùng yêu say đắm giống như hồng thủy vỡ đê, xuyên qua tim qua phổi tuôn đến, khát vọng cùng tưởng niệm, chưa bao giờ mãnh liệt như thế, luôn muốn 'hắn' ở cạnh bên người, luôn muốn 'hắn' ở đối diện mình, nỗi tưởng niệm vẫn như cũ, chẳng thể vơi đi. Nhưng mà, 'hắn' sẽ trở thành người của người khác, mặc dù người kia là muội muội của hắn.
Trong lòng phiền muộn chất chồng, trong đầu toàn hình ảnh của 'hắn', một đường tìm kiếm bóng dáng 'hắn'. Ở bên ngoài Võ Đức môn, phát hiện thân ảnh của 'hắn', 'hắn' cùng Trương Thạch ở cùng một chỗ.
Ngày ấy nói muốn Trương Thạch tức khắc đi trị thủy sông Hoàng Hà, chỉ là tức giận mà nói như vậy, hắn lại không phân rõ nặng nhẹ, nói đi là đi, cũng làm mọi chuyện rất vẹn toàn.
Mà lúc này, hai người kia đang nhìn nhau cười. Nụ cười kia hắn nhìn vô cùng chói mắt.
"Khả hãn có còn nhớ lời hứa của ngươi?" Trương Thạch cười yếu ớt, ánh mắt trói chặt người trước mặt.
"Lời hứa?" Vệ Tử Quân nghi hoặc.
"Khả hãn không nhớ rõ sao? Khả hãn đã đồng ý thế chỗ Tiểu Nguyệt." Trương Thạch cười yếu ớt, trên mặt hiện lên một tia ẩn nhẫn.
"Ai!" Trương Thạch ai thán, "Khả hãn thật là bạc tình, quay đầu liền cái gì cũng đều không nhớ rõ, thực khiến Trương Thạch thương tâm."
"Này.. Ta từng khi dễ tiên sinh sao?" Vệ Tử Quân bắt đầu lo lắng, có phải mình say rượu làm chuyện ám muội gì không. Dù sao, chuyện như vậy, nàng cũng từng có tiền sử một lần rồi.
Trương Thạch cười, "Khả hãn có nhớ chúng ta đã từng uống rượu giao bôi? Khả hãn đã đồng ý làm thê tử Trương Thạch?"
"Thê tử!" Vệ Tử Quân sợ hãi kêu lên.
"Đúng vậy, khả hãn xung phong nhận việc, nói muốn thay thế Tiểu Nguyệt làm thê tử Trương Thạch, khả hãn muốn đổi ý sao?"
"..."
Vệ Tử Quân há hốc miệng.
Trương Thạch bất đắc dĩ than nhẹ, bắt lấy tay phải của Vệ Tử Quân, nhẹ nhàng vén ống tay áo lên, "Kết vảy rồi, sẽ không để lại sẹo, thuốc trị thương quả thực rất tốt." Nhẹ nhàng vỗ về vết thương kia, "Không đau chứ?"
Vệ Tử Quân cúi đầu nhìn cánh tay, "Không đau."
Trương Thạch ngẩng đầu, nhìn nàng cởi giáp xuống, ánh mắt nhu hảo giống như dòng nước mùa xuân. Nhẹ nhàng nâng tay, giống như muốn xoa giữa trán nàng.
Đủ rồi, Lý Thiên Kỳ không thể nhẫn nhịn nổi nữa, xông lên phía trước, ngăn Vệ Tử Quân lại, dùng sức nắm lấy cánh tay của nàng, "Ngày mai, ta sai Diệu Châu đi đón ngươi vào triều sớm."
Bình minh ở Đại Hưng thành, vẫn giống như trước bao phủ giữa một mảnh hắc ám, lần lượt thay bóng đêm hiện lên trên bầu trời. Trong bóng đêm, ở Thái Cực điện Đại Hưng cung đèn lồng khẽ lay động, một mảnh sáng rực.
Lúc Vệ Tử Quân đi vào Thái Cực điện, hai bên văn thần võ tướng đã an vị đầy đủ cả, vị trí của Vệ Tử Quân là vị trí thứ nhất bên trái quan văn, ngay bên dưới ngai vàng của đương kim thiên tử.
Vừa qua canh năm, Lý Thiên Kỳ cùng một đám nội thị vây quanh bước vào, đầu tiên ánh mắt vừa nhìn thấy người nọ ung dung ngồi ngay ngắn ở đó, bên môi nổi lên ý cười, nhưng nghĩ đến hôm nay sẽ quyết định một chuyện vô cùng quan trọng, ý cười kia chợt cứng lại ở bên môi.
Chúng đại thần đứng thẳng, sau khi hô vạn tuế, Lý Thiên Kỳ chậm rãi mở miệng, "Các vị ái khanh hôm nay có chuyện gì khởi tấu hay không?"
"Bệ hạ." Ngô Tiều Sử bước về phía trước vài bước, nói: "Chuyện Phong vương ở bên đường ẩu đả mệnh quan triều đình tam phẩm, còn thỉnh Hình bộ mau chóng đưa ra câu trả lời thuyết phục."
Lý Thiên Kỳ liếc mắt nhìn hắn, "Ái khanh, việc này đã điều tra rõ, chỉ là Phong vương nghĩ đến có người bên đường cưỡng đoạt dân nữ, trượng nghĩa ra tay, tiến đến giải vây, chỉ vì Phong vương không biết rõ chuyện, mới tạo ra hiểu lầm nho nhỏ, việc này không cần nhắc lại. Về sau các khanh phải biết đoàn kết, yêu thương lẫn nhau, không cần so đo những việc nhỏ như vậy, phải lấy nghiệp lớn của quốc gia lớn làm trọng. Bất quá ngươi cũng không đúng, không biết dạy con như thế nào, đường đường là mệnh quan tam phẩm, lại ở bên đường ấu đả phụ nhân, thật sự là quăng hết thể diện của triều đình. Nếu khanh ngày sau còn muốn đề bạt lệnh công tử, lúc đi ra ngoài cần chú ý chút ngôn hành."
"Dạ, bệ hạ, thần xấu hổ, thần không biết cách dạy con." Ngô Tiều Sử phẫn nộ lui về.
"Bệ hạ." Trương Thạch đứng dậy, "Thần có việc khởi tấu."
"Nói." Lý Thiên Kỳ nhìn Trương Thạch, sắc mặt không tốt, mặc dù trong lòng oán khí tích tụ, nhưng quốc sự không thể trì hoãn.
Trương Thạch tấu: "Từ khi tiên đế tiếp tục thi hành chế độ ruộng đất tới nay, hiện tượng phú hào chiếm đất của dân càng ngày càng nhiều, nguyên bản quy định một đinh được một trăm mẫu ruộng, mà nay một đinh được không đến ba mươi mẫu ruộng, đặc biệt ở một số thôn làng, dân chúng nhiều người không có ruộng đất, cuộc sống khốn khổ, thỉnh bệ hạ sửa đổi chế độ ruộng đất, để cho dân chúng có ruộng đất để cày cấy."
Lý Thiên Kỳ nhíu mày, việc này quả thực làm hắn lo lắng, lúc hắn nghe qua việc này, bởi vì lo lắng cho sinh kế của dân chúng mà một đêm không ngủ. Nhưng nếu cướp lấy đất từ trong tay quan lớn, phú hào, tất sẽ chọc giận rất nhiều người, đại thần trong triều ít nhiều đều chiếm ruộng tốt của dân, tất là không chịu. Hôm nay Trương Thạch đưa ra việc này, bất quá là muốn bức bách mọi người giải quyết nan đề này.
Lý Thiên Kỳ quét mắt nhìn quần thần, "Các vị ái khanh có phương pháp gì giúp dân chúng đều có thể có ruộng đất, an cư lạc nghiệp?"
Mọi người không nói, thượng thư lệnh Ngụy Hiệu Trung run rẩy nói: "Bệ hạ, có thể đem một đinh trăm mẫu, sửa thành một đinh năm mươi mẫu, như vậy những dân chúng không có ruộng sẽ có ruộng đất."
Lý Thiên Kỳ nghe vậy giận dữ cười: "Làm khó ái khanh rồi, lại có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, nhưng vẫn là không tốt." Lập tức lạnh lùng nhìn quần thần, "Sao đều im lặng? Có phải trên tay các người đều chiếm đất đai của người dân?"
Tất cả quần thần lập tức quỳ xuống, "Chúng thần không dám."
Lý Thiên Kỳ chán ghét vẫy vẫy tay, "Đều đứng lên đi, quỳ thì giải quyết được cái gì." Quay đầu nhìn về phía Vệ Tử Quân, "Phong vương, nói ra suy nghĩ của ngươi xem."
Vệ Tử Quân nghe được việc này vô cùng bất bình thay dân chúng, bèn nói thẳng: "Vệ Phong nghĩ, nên rà soát lại đất đai, cách chức quan lớn chiếm đất, dựng nhà trên đất ấy, toàn bộ xung công, một lần nữa chia lại đất cho dân."
"Bệ hạ, thần không đồng ý với Phong vương." Ngô Tiều Sử đứng ra nói: "Người giữ những mảnh đất ấy đều là những đại thần ra sức vì nước hoặc thương nhân nhà giàu, là mạch máu của quốc gia, không thể làm họ tức giận."
Vệ Tử Quân cười khẽ, "Ngô Thị Trung, cũng biết cái gì gọi là mạch máu của quốc gia? Thương nhân nhà giàu, đại thần đều xuất phát từ dân, Vệ Phong cho rằng dân chúng chính là mạch máu của quốc gia, Thị Trung có cho rằng như vậy không?" Lập tức mặt về phía quần thần, "Nông nghiệp là căn cơ của quốc gia, nếu chế độ ruộng đất không công minh, nông dân tá điền khốn khổ, làm sao có thể nuôi quân đội? Đại Dục ta từ trước qui định chế độ « ngụ binh ư nông », dân chúng khi có giặc giã, lên ngựa trở thành binh lính, khi yên bình, giải giáp làm nông, nếu dân chúng khó giữ được, tất binh vô lực, binh vô lực, tất quốc không mạnh. Vì thế bảo vệ chế độ ruộng đất mới là căn bản. Các vị đồng liêu có gì dị nghị không?"
Chúng thần đều bị khí thế vương giả kia làm cho rung động, lại bị lời nói sâu sắc kia làm cho bị thuyết phục, không một người lên tiếng phản đối.
Vệ Tử Quân quay đầu nhìn Lý Thiên Kỳ, "Bệ hạ, chúng thần đều không phản đối, thỉnh bệ hạ quyết định."
Lý Thiên Kỳ nhìn về phía nàng, trao đổi ánh mắt, "Như vậy, liền theo lời Phong vương, ngày mai Thượng Thư tỉnh lập tức phái người đi rà soát lại đất đai."
Thương thảo quốc sự xong, Lý Thiên Kỳ nhìn về phía Vệ Tử Quân, "Phong vương thật là công thần của Đại Dục ta, đầu tiên là đưa ra thượng sách trị thủy, sau lại đưa ra kế sách giúp dân làm giàu, nay lại giải quyết nguy cơ ruộng đất cho nhân dân, thực ứng khen ngợi."
Chúng thần cùng nhau phụ họa.
Lý Thiên Kỳ nhìn nàng, đột nhiên nói: "Phong vương, trẫm nhớ rõ Phong vương còn chưa cưới vợ."
Khóe miệng Vệ Tử Quân run lên, Lý Thiên Kỳ này ăn no dửng mỡ? Nàng có cưới vợ hay không hắn không phải rõ ràng nhất hay sao? Nhưng vẫn đáp: "Hồi bệ hạ, Vệ Phong chưa từng cưới vợ."
"Ai nha, Phong vương vì nước làm lụng vất vả, ngay cả chung thân đại sự của mình cũng xem nhẹ." Lý Thiên Kỳ thở dài.
Vệ Tử Quân thấy mí mắt rạo rực, nàng chắc chắn hắn sẽ không nói ra điều gì tốt đẹp.
"Trẫm thấy Phong vương đã được phong vương nhiều ngày những vẫn chưa cưới phi, hôm nay trẫm đem Thượng Lạc công chúa tứ hôn cho Phong vương, hôn lễ liền định sau lễ trưởng thành của Phong vương."
Lời vừa nói ra, chúng thần bắt đầu nghị luận. Vệ Tử Quân lại giống như đánh đòn cảnh cáo, tức khắc đứng dậy.
"Bệ hạ, Vệ Phong chưa có ý cưới vợ."
Lý Thiên Kỳ liếc nàng một cái, "Trẫm miệng vàng lời ngọc, lời nói đã xuất khẩu, ngươi chẳng lẽ kêu trẫm thu hồi lại sao?"
"Vậy, thỉnh bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra." Vệ Tử Quân không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Lý Thiên Kỳ giận tái đi, "Phong vương, ngươi cảm thấy Thượng Lạc thất công chúa không xứng với Phong vương ngươi sao?"
"Bệ hạ, là Vệ Phong trèo cao."
"Nếu là như thế, Phong vương không cần lo lắng, trẫm cảm thấy mối hôn nhân này vô cùng môn đăng hộ đối."
"Bệ hạ, không thể, Vệ Phong thực không muốn cưới vợ sớm."
Lý Thiên Kỳ cười lạnh một tiếng, "Rốt cục cũng thừa nhận, không muốn sao? Phong vương cũng biết cái gì gọi là trách nhiệm? Đại trượng phu phải chịu trách nhiệm với ngôn hành của mình, Phong vương lại muốn chạy trốn chạy sao?"
Vệ Tử Quân sửng sốt, nàng trốn tránh? Nàng quả thực muốn trốn, Thượng Lạc công chúa kia quá mức si tình, nàng cũng không muốn hại nàng, "Tóm lại, Vệ Phong không thể cưới vợ."
"Vệ Phong, ngươi muốn kháng chỉ sao?"
"Bệ hạ, không phải là Vệ Phong muốn kháng chỉ, chỉ là việc này vô cùng trọng đại, bệ hạ chưa từng hỏi qua ý kiến của Vệ Phong, Vệ Phong cũng chưa bẩm báo cha mẹ, sao có thể quyết định như vậy, thỉnh bệ hạ thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra."
"Nếu như ta không thu lại?" Lý Thiên Kỳ lạnh lùng nói, hận 'hắn' làm việc lại không phụ trách, đã thông đồng với muội muội mình lại không trốn tránh, không chịu phụ trách, thật là đáng giận.
"Bệ hạ, lúc trước chúng ta hòa đàm, cũng không có yêu cầu hòa thân, bệ hạ muốn tứ hôn liền tứ hôn, có hỏi qua ý kiến của Vệ Phong hay chưa? Thiên tử thì có thể tự ý quyết định hôn nhân hạnh phúc của người khác hay sao? Muốn giao dịch liền giao dịch sao? Nếu sống cùng một người không yêu cả đời sẽ có hạnh phúc sao?"
"Bệ hạ, Phong vương dám kháng chỉ, coi rẻ quân vương, nên trách phạt." Có người góp lời nói.
"Câm mồm!" Lý Thiên Kỳ đem một bụng tức giận trút lên người kia.
"Vệ Phong, ngươi có biết hậu quả của kháng chỉ là gì không?" Đối mắt Lý Thiên Kỳ giống như sắp phun ra lửa, cuồng nộ nói.
"Vệ Phong không biết, thỉnh bệ hạ tùy ý."
"Ngươi.. Ngươi.." Lý Thiên Kỳ gầm lên giận dữ: "Người đâu -- đem Vệ Phong kéo ra ngoài đánh hai mươi trượng --"
Dứt lời, vài tên thị vệ tức khắc đi vào vây lấy Vệ Tử Quân, Vệ Tử Quân phẫn nộ vẫy tay, đem cả đám thị vệ hất ngã xuống đất, "Lý Thiên Kỳ, ngươi đừng nhục nhã ta, ta còn chưa có bán cho ngươi, còn có quyền tự chủ, đâu phải ngươi nói muốn đánh liền đánh?"
"Vệ Tử Quân -- ta trị không được ngươi!" Lý Thiên Kỳ quát: "Nhưng ta có thể kêu cha ngươi đến thay ngươi chịu phạt."
"Ngươi dám!" Vệ Tử Quân nhíu mày căm tức.
"Ta tại sao không dám -- người đâu -- lập tức tới Tả Kiêu Vệ tướng quân phủ, đem Vệ Thúc Lan bắt đến đây cho ta --"
Mắt thấy thị vệ kia sắp rời đi, Vệ Tử Quân rốt cục chịu không nổi hiếp bức, ngăn cản nói: "Không cho phép đi -- kêu hắn đừng đi --"
Nhíu mày nhìn về phía Lý Thiên Kỳ, "Hai mươi trượng sao? Cho ngươi đánh. Đánh nhanh một chút, cả nhà ta liền từ quan, đi thật xa ngươi, không bao giờ nữa đắc tội ngươi nữa, thế nào?"
"Còn muốn chạy -- đánh cho ngươi không đi được." Lý Thiên Kỳ rống giận, hoàn toàn không còn sự bình tĩnh của thiên tử một quốc gia.
Vài tên thị vệ lại một lần nữa vây đến, Vệ Tử Quân chỉ căm tức nhìn Lý Thiên Kỳ, không phản kháng. Thị vệ không yên tâm, lo lắng nàng lại lần nữa ra tay, liền điểm huyệt đạo của nàng.
Mắt thấy người sắp bị lôi ra ngoài, Trương Thạch liền bùm quỳ xuống, "Bệ hạ bớt giận, thỉnh bệ hạ bỏ qua cho Phong vương."
Hắn quỳ xuống khiến Lý Thiên Kỳ càng thêm phẫn nộ, thật sự là tình thâm nghĩa nặng, chỉ như vậy đã chịu không nổi? Quay đầu hướng về thị vệ hô to một tiếng: "Đợi chút -- đánh ở trong này cho ta, ai cũng không cho phép cầu tình."
Vệ Tử Quân lúc này bị ấn ngã xuống đất.
"Lý Thiên Kỳ -- ngươi giết ta đi." Bị đánh ở trong này, vô cùng nhục nhã.
Trương Thạch đi lên ngăn trở, lại bị thị vệ giữ ở một bên.
Khi vạt áo bị xốc lên, thị vệ cởi nhục khố ra, Vệ Tử Quân rốt cuộc nhẫn nhịn không nổi khuất nhục này nữa, "Đừng cởi -- đừng cởi --" cuối cùng một câu nức nở ra tiếng.
Thân thể Lý Thiên Kỳ chấn động, mắt thấy nhục khố dần dần cởi ra, người nọ quỳ rạp trên mặt đất nức nở ra tiếng, rốt cục hét lớn một tiếng: "Dừng tay --"
Hoàn toàn đã không còn hình tượng đế vương, từ long ỷ chạy như điên xuống dưới, đem nhục khối đã kéo xuống qua mông kéo lên, đem người một phen ôm vào lòng.
Tất cả đại thần lúc đó đều trợn tròn mắt, đây là trách phạt, hay là tình nhân đang diễn xiếc vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]