Chương trước
Chương sau
Ngay trong nháy mắt, hàng trăm hòn đá lớn từ trên trời cao tối tăm bay tới, đánh vào đội ngũ chỉnh tề của quân đội Tây Đột Quyết. Ngay lập tức, tiếng kêu rên thảm thiết vang lên, trận pháp của đại quân Tây Đột Quyết trong nháy mắt liền tán loạn. Ngay sau đó lại là một trận mưa cự thạch tới tấp ập đến, hòn đá đen nhánh kia ở trên trời cao đen sì làm cho người ta khó có thể nhận ra, nhiều hòn đá tới tấp bay đến làm cho người này vừa thoát được một khối đá, giây sau lại bị một khối đá khác đè trúng, trong lúc nhất thờ, tiếng kêu thảm không dứt, đội hình Tây Đột Quyết hoàn toàn tan rã, lực tiến công cũng mất đi.

Dù là ai cũng không nghĩ tới, Thổ Phiên lại có đầu thạch cơ, loại này được xưng là loại thạch nỗ loại nhỏ có độ chính xác cực cao, có thể phóng ra hòn đá năng một trăm năm mươi cân. Nhưng mà, Thổ Phiên không thể có đầu thạch khí.

Phải hủy diệt thạch nỗ kia, nếu không, bọn họ ngay cả cơ hội bỏ chạy cũng không có, những hòn đá lớn này sẽ đánh sập cả thành trì, sẽ làm bọn họ tránh cũng không thể tránh được.

"Tiến lên, hủy diệt xe nỗ của bọn chúng." Hạ Lỗ hô to một tiếng, vô số dũng sĩ Tây Đột Quyết chạy về hướng quân Thổ Phiên, nhưng mà, còn chưa tới nơi đã bị một loạt cường nỏ bắn trúng, những người trốn được cường nỏ lại tiếp tục tiến về phía trước, lại bị cũng tiễn thủ bắn trúng, người có thể chạy tới trước mặt quân Thổ Phiên, đã vô cùng ít ỏi không có mấy người.

Vệ Tử Quân đứng ở đầu tường, lòng đau như cắt, "Hạ Lỗ -------mau lui bình, không thể tấn công trực diện ----------"

"Tất cả chạy loạn lên, tiến hành tấn công phân tán, vòng đến phía sau bọn họ." Vệ Tử Quân ngưng tụ nội lực, đem thanh âm truyền vào tai đại quân Tây Đột Quyết. Nếu chạy loạn lên, đối phương muốn nhắm bắn, càng khó khăn hơn.

"Ta đi hủy diệt thạch nỗ này." Vệ Tử Quân thả người từ đầu tường thành nhảy xuống.

"Ngươi trở về cho ta!" một phen không thể giữ chặt. Lý Thiên Kỳ ở phía sau rống giận lo lắng. Lập tức nhảy theo xuống.

Lúc này, quân Thổ Phiên bắt đầu tiến quân lại gần, sắp xếp nỗ tiến thủ ở phía trước, phóng về hướng Tây Đột Quyết.

Lúc này quân đội Tây Đột Quyết không có sức mạnh phản công, đây là nhược điểm của việc bị phá vỡ trận hình, cho nên hai quân giao chiến, nhất định phải chiếm tiên cơ, nếu không sẽ là bị người tàn sát.

Quân Thổ Phiên chỉnh tề, có tuần tự, nỗ tên lập tức phóng tới, càn quét một loạt kỵ binh mặt quỷ dũng cảm.

"Không cần chịu chết ------ rút khỏi tầm bắn của nỗ tên, ngừng tiến công ------" Vệ Tử Quân nhảy lên một chiến mã vừa mất chủ. Hướng về phía quân Tây Đột Quyết hô to.

Nàng phi ngựa về hướng quân Thổ Phiên, giơ cung lên, vốn muốn bắn chết chủ soái của bọn họ, lại phát giác quân Thổ Phiên không có soái kỳ, hơn nữa hoàn toàn không nhìn thấy chủ soái ở nơi nào. Hẳn là sợ uy lực trường cung trong tay nàng, cố ý ẩn thân.

Nhưng vào lúc này, một trận mưa cự thạch lại hướng về phía quân Đột Quyết ập đến, những hòn đá kí lại tập trung dày đặc tại một chỗ, vị trí đó vừa vặn là đại kỳ chủ tướng. Dưới cờ chính là Hạ Lỗ đang giương đao chống đỡ mưa tiễn.


"Hạ Lỗ!" Mắt thấy những hòn đá kia cũng nỏ tên như bão táp đồng thời bắn về phía Hạ Lỗ, Vệ Tử Quân vọt phóng về hướng Hạ Lỗ..

Nàng giương trường đao, vọt tới phía trước hắn, vì hắn ngăn cản mũi tên đang tới tấp bay đến, đồng thời dùng sức đẩy hắn về phía sau.

"Phong ------- tránh ra -------" Hạ Lỗ rống to, dứt lời, cự thạch dày đặc từ trên trời giáng xuống hướng bọn họ, mắt thấy một khối cự thạch sắp nện xuống trên người hai người, Vệ Tử Quân nhảy lên không, vận nội lực đá bay cự thạch, tùy tay nắm Hạ Lỗ lên đang muốn dùng sức ném hắn về phía sau.

Nhưng mà đúng lúc này, lại một đợt tên phóng tới, diện tích rộng, dù là tốc độ có mau hơn nữa, cũng không thể tránh kịp, ngay lúc tên phóng tới, đồng thời một khối cự thạch từ trên không rơi xuống.

Vệ Tử Quân phi thân lên đá văng cự thạch ra ngoài, lại không có cách nào ngăn mũi tên đang phóng tới. Hạ Lỗ liều mình xông lên chắn tên cho nàng, phơi mình trước mưa tên.

Mắt thấy mưa tên kia không thể ngăn cản, trong nháy mắt, Vệ Tử Quân kiên quyết đánh về phía Hạ Lỗ, đè thân thể hắn xuống thấp để tránh mưa tên, đồng thời cũng kiên quyết dùng thân thể che cho hắn. Lúc này một khối cự thạch lại rơi xuống, kèm theo một làn mưa tên.

Nhưng mà, ngay tại một khắc kia, một đạo thân ảnh mạnh mẽ bay tới, không có một khắc do dự, dùng thân mình bảo vệ Vệ Tử Quân, "xuy" một tiếng mũi tên nhọn cắm vào thịt vang lên, ngay sau đó một khối cự thạch từ trên trời giáng xuống, Lý Thiên Kỳ dùng sức giữ vững cơ thể, một tiếng "oành" qua đi, Vệ Tử Quân nghe được một tiếng gãy xương, một cỗ máu tươi trào ra, nóng ấm lưu đầy sau gáy Vệ Tử Quân.

"Tử Quân, đi mau." Hắn suy yếu nói, đầu cúi vào vai nàng.

"Nhị ca.." Vệ Tử Quân run rẩy kêu một tiếng, nâng Lý Thiên Kỳ từ dưới đất dậy, thừa dịp trên trời không có thạch vũ, mặc kệ vạn quân, cấp tốc chạy về hướng tường thành.

Một đường bay nhanh, nước mắt giàn dụa, nàng vừa khóc vừa hô: "Ngự y --------- mau lên -------- ngự y --------"

Nghe thấy tiếng khả hãn của bọn họ đau lòng la lên, mắt thấy ba vị chủ soái bị dồn vào một chỗ, đại quân Tây Đột Quyết phẫn nộ rồi, bọn họ giơ tấm chắn trong tay lên, không ai mệnh lệnh, không ai chỉ huy, toàn bộ rống giận nhằm về phía quân Thổ Phiên, khí thế như vậy làm cho người ta sợ hãi, tiếng rống như vậy làm cho người ta sợ sệt, bọn họ cấp tốc chạy, xuyên qua mưa tên, chạy về hướng thạch nỗ, phía trước ngã xuống, phía sau càng thêm dùng sức chạy tới, chiến mã thần tốc, chạy như bay, bay qua những đồng bạn đã ngã xuống đất, khi quân Tây Đột Quyết đuổi tới, tên của quân Thổ Phiên cũng không có cách nào bắn ra. Vô số hắc thiết thủy triều, mang theo bi phẫn vô tận, dũng sĩ mặt quỷ dữ tợn xông tới, đẩy ngã xe nỗ, chém đứt đoạn, một đôi mắt vương tơ máu tràn ngập cừu hận, mạch đao vung lên không ngớt. Dù là bị thạch nỗ làm hỏng trận tuyến, dù bị mưa tên đoạt đi rất nhiều quân lực, nhưng khí thế của những dũng sĩ này vẫn giống như trăm vạn đại quân, làm cho người ta kinh sợ.

Máu tươi tung tóe, tiếng rống giận giống như kẻ điên, mỗi âm thanh gầm rú vang lên, liền có một đầu người của quân Thổ Phiên bay về phía bầu trời đêm, một lượng lớn quân Thổ Phiên ngã xuống, nơi quân mặt quỷ quét qua, tuyệt nhiên không còn ai sống.

Rốt cục, quân Thổ Phiên không thể ngăn được thế công mạnh mẽ này, bắt đầu bỏ trốn, bỏ lại hơn trăm cái thạch nỗ, cấp tốc chạy trốn, kỵ binh mặt quỷ Tây Đột quyết thừa thắng xông lên, lại chém chết rất nhiều quân địch chạy ở phía sau. Bọn họ không một đường đuổi giết tới tận quân doanh Thổ Phiên, bởi vì không có mệnh lệnh của chủ soái, bọn họ không thể tự tiện rời khỏi chiến trường.

Trong quân doanh Tây Đột Quyết, đèn đuốc sáng trưng, thân ảnh vô cùng sầu lo đi đi lại lại trước cửa, bên cạnh là một gương mặt kiên nghị, góc cạnh rõ ràng đang lo lắng không thôi, Diệu Châu nghe nói Tô Bì khai chiến liền vội vàng chạy tới đây, lại vừa vặn chứng kiến một màn như vậy.

"Lâm ngự y, hắn thế nào rồi?" Vệ Tử Quân vô cùng lo lắng nhìn gương mặt Lý Thiên Kỳ không có chút máu nào, nắm tay hắn có chút run run.

"Điện hạ, ngũ tạng của bệ hạ đã bị tổn thương, đằng sau lưng có không biết bao nhiêu xương bị gẫy, cũng may ngươi đúng lúc truyền nội lực cho hắn, đã không còn nỗi lo mất mạng, những bệ hạ cần tĩnh dưỡng, sẽ không thể nhanh chóng hồi phục, nhưng mà, qua giờ tý, hẳn là hắn sẽ tỉnh, sau khi tỉnh lại, cần tĩnh dưỡng, hy vọng hết thảy đều khỏe mạnh. Chỉ sợ, dù thế nào cũng khó có thể khôi phục lại như trước." Lâm Hoa Kính hít một hơi rồi lui ra ngoài.

Vệ Tử Quân nghe vậy trong lòng đau xót không thôi, không thể khôi phục như trước sao? Hắn từng tuấn mỹ như vậy, từng khỏe mạnh, hăng hái như vậy, là tại nàng, biến hắn thành cái dạng gì thế này?

Vỗ về gương mặt gầy gò của hắn, Vệ Tử Quân đau lòng ôm ngực, hắn liều mình cứu giúp như vậy, nàng phải hoàn lại như thế nào đây. "Nhị ca, ngươi không thể có việc gì, nhất định không thể có việc gì, ngươi mà có việc, Tử Quân làm sao bây giờ, từ khi Tử Quân đi vào thế gian này, ngươi chính là chỗ dựa đầu tiên của ta, ngươi quan trọng giống như cha mẹ ta vậy, ngươi không thể bỏ rơi Tử Quân."

Nhìn dung nhan gầy yếu mà tiều tụy của hắn, tái nhợt mà u ám, đã không còn thần thái của ngày xưa. Một khắc kia, nàng nghĩ, có lẽ, nàng không nên lại liên lụy hắn, không nên lại làm cho hắn giãy giụa trong tình yêu vô vọng, giãy dụa thà rằng vì nàng mà dâng chính sinh mệnh của mình. Có lẽ, nếu hắn không yêu nàng như vậy, sẽ không vì nàng liều lĩnh như vậy, sẽ không ném quốc sự sang một bên, ngàn dặm xa xôi tìm tới đây, sẽ không thống khổ mà lệ rơi đầy mặt, sẽ không lại dùng cái loại ánh mắt đầy khát vọng này nhìn nàng, cũng sẽ không vì nàng mà phải bị tra tấn thành bộ dạng thê thảm như vậy, vẫn là buông tay đi, đem phần tình cảm vô vọng này phong bế lại, như vậy, có lẽ là nên thả cho hắn một con đường sống.

Qua giờ tý, Lý Thiên Kỳ quả thực tỉnh lại. Câu đầu tiên sau khi mở mắt ra chính là tiếng khàn khàn gọi: "Tử Quân -------- đi mau -----------"

Trong mắt tức khắc bị một tầng nước giăng kín, nàng nghẹn ngào sờ mặt hắn. "Nhị ca --------- ta ở đây."

Lý Thiên Kỳ nhìn nàng thật lâu, nếu, mỗi lần tỉnh lại, đều có thể trông thấy mặt của nàng thì tốt biết bao nhiêu, "Đừng khóc, ta sẽ không chết." Lý Thiên Kỳ cười, vươn tay, gian nan sờ mặt nàng, muốn lau nước mắt cho nàng.

Vệ Tử Quân bắt được tay hắn, "Nị ca, về sau không cho phép ngốc như vậy nữa, ngươi là người đứng đầu một quốc gia, sinh mệnh không phải chỉ của riêng mình, ngươi mình mang chúng sinh thiên hạ, tính mạng không thể hèn hạ như vậy được. Nếu xảy ra chuyện gì, quốc gia to lớn như vậy làm sao bây giờ?"

"Nếu ta chết, liền truyền ngôi cho ngươi!" Hắn yên lặng nhìn nàng, đôi môi khô khốc nói, "Không ai so với ngươi thích hợp với cái vị trí kia hơn. Ở trong lòng của ta, ngươi cũng là người ta thân cận nhất, ỷ lại nhất."

Mũi Vệ Tử Quân lại cay cay, "Nhị ca, ngươi rất tốt, nhất định không có việc gì. Cũng không cần lại vì Tử Quân trả giá như vậy, Tử Quân không đáng, cũng không thể nhận nổi."

Lý Thiên Kỳ nghe vậy một trận mất mát, hắn trầm mặc nửa ngày, "Tử Quân, lên đây bồi nhị ca nằm một lát." Rốt cục cũng có thể lấy một cái cớ để ngủ cùng nàng, hắn nhớ tới đêm hôm bọn họ bị bắt cóc đó, nàng nằm ở bên cạnh chiếu cố hắn, mỗi lần nàng sờ trán hắn, hắn đều biết, hắn đau lòng nàng, muốn bảo nàng đi ngủ cho tốt, nhưng chính mình lại đang hôn mê không thể ngăn cản nàng. Hôm nay, hắn muốn nhìn thấy nàng đi vào giấc ngủ.


"Nhị ca, ta còn phải đi thăm Hạ Lỗ, mải lo lắng cho ngươi, ta nghe nói hắn cũng trúng tên, ngươi ngủ trước đi, ta đợi ngươi ngủ say liền đi." Nàng nhẹ giọng an ủi, sợ nói gì đó lỡ lời. Nhưng nàng không thể nằm xuống bên cạnh hắn, chỉ sợ nằm xuống rồi, liền không bao giờ nỡ rời đi nữa, nếu không thể rời đi được, nhị tẩu làm sao bây giờ? Nàng không có nam nhân cũng có thể sống được, chỉ sợ nhị tẩu không có hắn, sống không nổi nữa.

Lý Thiên Kỳ cảm giác trong lòng nổi lên một tia chua sót, hắn vẫn là gật đầu, "Ngươi đi đi, dù sao hắn cũng là bị thương."

Vệ Tử Quân không có rời đi, nàng vẫn ở cạnh bên Lý Thiên Kỳ đến tận lúc hắn ngủ say mới đứng dậy rời đi.

Ban đem gió mát lạnh như nước, thổi tóc nàng bay loạn lên, an ủi nỗi đau đớn hỗn độn xen lẫn khổ tâm của nàng, nàng lẳng lặng đứng trong bóng đêm, thật lâu sau, để cho tâm sự khôn kể này dần dần phiêu tán theo gió..

Sau khi sửa sang lại cảm xúc, nàng lặng lẽ đi vào phòng Hạ Lỗ, vốn tưởng rằng hắn đã ngủ, không ngờ hắn vẫn luôn chờ nàng.

Hạ Lỗ bị thương không nặng lắm, chỉ là tay trái trúng một tên, lúc Vệ Tử Quân đến, hắn đang nằm trên giường, trừng mắt nhìn ánh nến, một khắc nhìn thấy nàng kia, trong lòng nhảy dựng lên. Nàng rốt cục cũng đến.

Hẳn là hắn đợi lâu lắm rồi, chờ đến hoảng hốt, nhìn thấy nàng, cổ họng đột nhiên có chút nghẹn lại. "Ngươi sao bây giờ mới đến?"

Vệ Tử Quân nở nụ cười, có lẽ bởi vì mệt mỏi, vẻ mặt càng thêm nhu hòa, "Không phải đến rồi hay sao?" Nàng ngồi xuống bên giường, "Đau không?"

Hạ Lỗ ngồi dậy, "Phong ------- ôm ta."

Vệ Tử Quân ôm lấy hắn, "Lại làm sao vậy? Hả?"

"Không sao cả, chỉ là muốn ôm ngươi." Hắn ôm chặt lấy nàng. Im lặng thật lâu. "Phong, đêm nay ở lại với ta."

Một khắc kia, trong lòng đau xót, yêu cầu như vậy cũng không quá phận, nhưng nàng cũng không thể đáp ứng, nhị ca còn đang bị thương nặng ở đó, nàng sao có thể bồi hắn ngủ ở trong này?

"Hạ Lỗ nghe lời, ngủ trước đi." Nàng nhẹ nhàng đặt hắn xuống giường, còn chưa kịp rút cánh tay ra, Hạ Lỗ đã vươn tay, ôm lấy nàng, thuận thế kéo nàng xuống giường, Vệ Tử Quân giãy dụa đứng dậy, Hạ Lỗ lập tức rên rỉ thống khổ, cho thấy hắn là một bệnh nhân cần phải được thỏa mãn vô điều kiện.

Lo lắng động đến miệng vết thương của hắn, Vệ Tử Quân đành bất đắc dĩ tạm thời thỏa hiệp.

Hai người mặt đối mặt nằm cùng một giường, bàn tay Hạ Lỗ không ngừng vuốt ve hai má nàng, mỗi lần mơn trớn giống như vĩnh viễn cũng không đủ, ánh mắt thâm tình dừng trên người nàng, tựa hồ cái nhìn ấy muốn kéo dài mãi mãi. Sau đó hắn nhẹ nhàng dịch lại, hôn lên chóp mũi nàng.

"Phong, cho ta." Hạ Lỗ khàn khàn khẽ nói.

"Hạ Lỗ, ngươi còn đang bị thương! Ngoan ngoãn ngủ đi." Nàng nhanh chóng ôm lấy cổ Hạ Lỗ, để tránh hắn tiếp tục di chuyển xuống dưới.

Hạ Lỗ khẽ thở dài một tiếng, ôm chặt nàng. "Phong.. cho ta. Có lẽ đây là đêm cuối cùng.."

Vệ Tử Quân không hề buông tay, Hạ Lỗ cũng không kiên trì, hắn chỉ hôn lên hai gò má thanh thấu của nàng, cả người mệt mỏi, liền cứ như vậy ôm chặt nàng chìm vào giấc ngủ.

Thẳng đến khi Hạ Lỗ phát ra tiếng hô hấp đều đều, Vệ Tử Quân mới lặng lẽ đứng dậy rời đi. Nàng đứng trong bóng đêm phát ngốc một hồi, hai nam nhân đều làm cho nàng đau, một người đau lòng, một người không thể vứt bỏ. Người nào nàng cũng không muốn làm tổn thương, hai loại tình cảm cứ như vậy sinh sôi, xé rách lòng nàng. Có lẽ nếu lòng của nàng lạnh lùng hơn một chút, có lẽ nàng ích kỷ hơn một chút, có lẽ nàng vô tình hơn một chút, thì có lẽ sẽ không làm cho cả ba người cùng thống khổ.

Cảm tình của nhị ca nàng không thể nhận, bọn họ ai cũng không có quyền hủy diệt đi hạnh phúc của một nữ nhân khác, trong mắt nàng ta, hắn là bầu trời của nàng, nàng không thể để bầu trời của người khác sụp đổ.

Nhưng đối với Hạ Lỗ, lại là loại cảm tình gì? Nàng đau lòng hắn, vướng bận hắn, không bỏ được hắn. Có lẽ, bên người đã không có nhị ca, nàng sẽ bước đi cùng Hạ Lỗ.

Nàng mệt mỏi, nàng không muốn lại nghĩ ngợi nữa, đi vào phòng. Thật sự là quá mệt mỏi, đã không còn lo lắng, cả người liền thả lỏng, mệt mỏi cùng nhau đánh úp lại, vừa đặt người xuống giường, liền ngủ.

Một đêm không mộng.

Sáng sớm, Vệ Tử Quân bị tiếng chim ngoài cửa sổ đánh thức. Chuyện đầu tiên sau khi thức gậy nàng làm đó là đi thăm Lý Thiên Kỳ, hắn còn đang ngủ. Nàng lại đi thăm Hạ Lỗ, lúc nàng đi vào phòng Hạ Lỗ, nàng phát hiện, không thấy Hạ Lỗ đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.