Chương trước
Chương sau
Ánh nắng ngày xuân, ánh nắng sáng lạn, xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, rọi đến thân ảnh đang nằm trên giường. Cái người vẫn đang hôn mê kia không ngừng nói những lời vô nghĩa, "Tử Quân.. Chớ đi.. Đừng rời khỏi ta.."

Hắn mơ thấy nàng, người kia một thân thanh thoát, cười tươi như hoa, nhìn đến gặp hắn, nàng nói với hắn: "Nhị ca, bảo trọng. Dưỡng thân thể cho tốt. Tiếp tục tiêu diệt Thổ Phiên. Tình cảm ta thiếu nhị ca, Tử Quân kiếp sau xin trả."

Nàng nhìn hắn cười, cười đến giống như ánh mặt trời ngoài cửa sổ như trở nên héo tàn.

Sau đó nàng xoay người rời đi, một khắc kia, trái tim hắn bỗng nhiên trống rỗng, hắn muốn bắt lấy nàng, nhưng không bắt được, "Tử Quân, đừng rời khỏi ta, đừng rời khỏi ta -----"

Nàng ôn nhu ngoảnh đầu lại, cho hắn một cái mỉm cười sáng lạn, ngay lúc đó, như xuyên qua dòng thời gian, những kí ức ngày trước ở cùng với nàng lần lượt xuất hiện, từng việc từng việc, từ lúc bắt đầu ở Lộc thành, hắn trêu đùa nàng, hắn thương tổn nàng, nàng kiên nghị gánh trên vai gánh nặng, nàng không oán, không hối, nàng chưa bao giờ từng oán hận nửa câu..

Hắn từng muốn bảo vệ nàng, muốn giam cầm nàng, hắn phát binh đoạt lại nàng, hết thảy đều là vì hắn ích kỷ yêu nàng, nhưng, hắn phát hiện, hắn chưa bao giờ vì nàng mà gánh vác cái gì, hắn chỉ cho nàng áp lực, đơn giản là vì, nàng là nam tử, lại cố tình là nam tử mà hắn yêu, hắn liền cứ như vậy thương tổn nàng, lại không biết một cái thân hình nữ tử mảnh mai như vậy đã phải gánh chịu biết bao nhiêu là áp lực. Nhưng nàng chưa bao giờ từng oán giận, nàng một mực yên lặng mặc sức thừa nhận hết thảy, tiếp nhận hết thảy, kính dâng hết thảy, chưa bao giờ từng oán giận..

"Tử Quân --------- chớ đi ---------" hắn khóc. Dung nhan của nàng xa dần, giống như cánh bướm bay xa, chỉ lưu lại dưới ánh mặt trời một vật lốm đốm hoa mỹ..

"Bệ hạ!" nghe được tiếng gọi của người trên giường, Diệu Châu chạy vào, "Bệ hạ sao lại ngồi dậy? Mau nằm xuống."

"Diệu Châu, Tử Quân đâu? Hắn vì sao không đến thăm ta?" Lý Thiên Kỳ không yên, kinh hoàng hỏi, trong lòng như có một lỗ hổng lớn, càng lúc càng lớn, hắn rõ ràng cảm giác nàng rời đi. Mỗi lần nghĩ về quá khứ, hắn sẽ chỉ đau lòng, tuy rằng đau, nhưng không hề có cảm giác như vậy, loại cảm giác trái tim như có một lỗ hổng lớn như vậy, giống như nơi đó có một thứ vô cùng quý trọng bị rơi mất.

"Tử Quân đâu? Hắn đi đâu?" Cái loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, giống như toàn bộ thế giới đều trống rỗng. Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ không còn đẹp mắt nữa, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt, đâm vào lòng người ta hoảng hốt vô cùng.

"Hắn vẫn còn đang ngủ." Diệu Châu cố gắng bình tĩnh nói.

"Không, không đúng, hắn tuy rằng bình thường thích ngủ, nhưng lúc gặp chuyện, đều thức dậy rất sớm, hai quân trước trận, hắn chưa bao giờ lười ngủ. Ngươi nói cho ta biết hắn đi đâu rồi? Nếu hắn ở đây, sao bây giờ không đến thăm ta?" Không ai có thể hiểu nàng hơn hắn, hai quân trước trận, nàng thậm chí mấy đêm không ngủ, lời nói dối như vậy sao có thể lừa được hắn.

"Nàng đang cùng các tướng quân thương nghị địch tình." Diệu Châu bất đắc dĩ đành phải tiếp tục nói dối cho có lệ.

"Ta đi thăm hắn, ta phải nhìn thấy hắn mới được." Hắn giãy dụa định đi xuống.


Diệu Châu rốt cục thở dài, "Nàng đi ra ngoài tìm tả kiêu vệ tướng quân, thần vừa nghe nói, đêm qua tả kiêu vệ tướng quân dẫn người đi tập kích doanh trại."

Nàng đi tìm người kia? Trong nháy mắt, lòng bắt đầu kinh hoàng, "Không, Diệu Châu, hắn đã xảy ra chuyện, hắn nhất định đã xảy ra chuyện, mau, ta phải đi tìm hắn."

Diệu Châu rùng mình trong lòng, nàng xảy ra chuyện sao? Từ sau khi nàng rời đi liền cảm thấy bất an, là vì nàng sao?

"Bệ hạ, người không thể đi, để thần đi tìm Phong vương." Diệu Châu thần sắc đờ đẫn, mất đi mấy phận lạnh lùng thường ngày, lại thêm một tia lo âu.

Chỉ là Diệu Châu sao có thể cản lại hắn đang vô cùng lo lắng, lúc hai người mang theo thị vệ định xuất phát, vừa vặn gặp vài tên lính nâng Hạ Lỗ đang hôn mê bất tỉnh gấp gáp trở về.

"Khả hãn của các ngươi đâu?" Lý Thiên Kỳ chạy lên hỏi.

Mấy binh lính kia đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó hai mắt vốn đã đỏ bừng trào ra nước mắt, "Khả hãn.. Khả hãn có lẽ đã đi rồi.."

Một khắc kia, Lý Thiên Kỳ lung lay một cái, hắn nhìn Hạ Lỗ đang hôn mê, tựa hồ đã hiểu hết tất cả.

Trong nháy mắt, vạn vật trong thiên địa đều tĩnh lặng trở lại, miệng hắn bất giác tràn ra một vệt máu, thân hình gầy yếu khẽ lau động, như muốn ngã xuống.

Đi? Là có ý gì? Không, không có khả năng, Tử Quân của hắn là vô địch, không có bại tích, làm sao có thể chết? Không có khả năng.

"Bệ hạ!" một đám thị vệ kêu lên, đỡ lấy hắn, hắn dùng sức bỏ tay bọn họ ra. Không, hắn không thể ngã xuống, hắn cực lực giữ thân hình như sắp bị tàn phá thành từng mảnh nhỏ thẳng đứng, hắn muốn đi tìm nàng, ôm nàng trở về..

Thảo nguyên ngày xuân, dịu dàng mà tráng lệ, xa xa là hồ Tháp Nhiệt Sai một mảnh u lam, cùng núi Tam Lâm Cương Nhật đan vào nhau thành một bức phong cảnh tuyệt mĩ. Mười vạn đại quân Tây Đột Quyết tụ tập như thế, đem Tháp Nhiệt Sai của Thổ Phiên bao vây, một đôi mắt hổ gắt gao nhìn chằm chằm cửa thành Tháp Nhiệt Sai.

Nàng bị mang đi, thiếu niên nhu hòa như nước, kiên nhẫn như băng ấy, bị đại quân Thổ Phiên mang đi. Lúc Cống Tùng Cống Tán ôm ngực từ dưới đất bò lên, đại quân Tây Đột Quyết không khống chế được muốn xông lên, Cống Tùng Cống Tán bèn rút đoản đao trước ngực ra, kề lên cổ nàng, dù cho thân thể kia tựa hồ đã không còn sự sống, đại quân Tây Đột Quyết vẫn dừng lại, trong lòng bọn họ vẫn hy vọng nàng vẫn chưa chết, vẫn còn sống mà bị bọn chúng bắt đi, như vậy so với chết trước mặt bọn họ tốt hơn nhiều.

"Các ngươi phải trị liệu cho hắn!" Ca Thư Phạt hướng về phía Cống Tùng Cống Tán hai mắt đỏ bừng rống giận. "Nếu không ------- ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết -------"

Nàng liền cứ như vậy ở trước mặt đại quân bị mang đi.

Những binh lính này hai mắt đỏ bừng nhất tề đi theo ở phía sau.

Thảo nguyên trống trái khôi phục lại yên tĩnh, chỉ còn lại thân ảnh cô đơn của nam tử kia nằm trên đất, gió thổi bay sợi tóc của Nam Cung Khuyết, khuôn mặt hắn vẫn tuyệt mỹ như trước, lại nhiều hơn một tia điềm đạm, giống như người đi bôn ba thật lâu, rốt cục cũng được về nhà, chỉ là, đại kế khôi phục Phun Cốc Hồn của hắn, cuối cùng cũng thất bại, cái tên Phun Cốc Hồn này, cùng vương tử của nó, cùng nhau vĩnh viễn trôi vào thảo nguyên trống trải, trôi vào bên trong dòng chảy của lịch sử tràn đầy khói lửa.

Đại quân Tây Đột Quyết một đường gắt gao đi theo, theo tới tận thành Tháp Nhiệt Sai, mười vạn dũng sĩ đứng sừng sững ngoài thành, không chút sứt mẻ.

"Các ngươi nếu dám tiến về phía trước một bước, ta lập tức treo thi thể khả hãn của các ngươi lên cửa thành." Cống Tùng Cống Tán nhìn đầu người đông nghìn nghịt, ánh mát tràn ngập thù hận bi thống, trong lòng có một tia sợ hãi.

Mười vạn đại quân, vẫn không hề nhúc nhích.

Thiết giáp dày đặc, giương cung bạt kiếm, bọn họ là vì khả hãn của bọn họ canh gác, bảo vệ thân thể của nàng, dù không biết nàng sống hay chết, bọn họ cũng không thể để địch nhân có một chút thương tổn nào với khả hãn, cho nên bọn họ lấy phương thức này để biểu đạt một loại kiên trì, gây áp lực cho Cống Tùng Cống Tán, chỉ cần khả hãn của bọn họ xảy ra chuyện gì không hay, bọn họ liền không chút lưu tình đem gót sắt đạp bằng Tháp Nhiệt Sai.

Nhưng mà, ngay lúc đại quân Tây Đột Quyết đang đợi chờ, từ phía xa truyền đến tiếng vang vó ngựa, âm thanh kia càng ngày càng gần, tiếng gầm rú dần dần ngày càng lớn, mặt đất bắt đầu rung chuyển, phía sau cát cuộn lên, Ca Thư Phạt nhìn thấy đại kỳ của Thổ Phiên, đó là đại kỳ Tùng Tán Kiền Bố thân chinh.

Tùng Tán Kiền Bố đến đây! Bọn họ phải lui binh, nếu không, quân địch tiền hậu giáp kích, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, Ca Thư Phạt hô to một tiếng: "Lui binh." Quyết định này thật làm khó hắn, nhưng nhiều năm đi theo Vệ Tư Quân khiến hắn hiểu được phải lấy đại cục làm trọng, hắn biết, nếu nàng ở đây, nhất định sẽ không tha thứ cho hắn nếu làm cho quân đội tổn thương vô ích, vì thế hắn chịu đựng đau lòng ra quyết định như vậy.

Đại quân nhanh chóng rút lui, đại quân Tây Đột Quyết gặp Lý Thiên Kỳ và Diệu Châu mang theo một nhóm thị vệ chạy đến, một khắc kia, đại quân Tây Đột Quyết giống như một đứa nhỏ vừa mới mất đi mẫu thân liền gặp được mẫu thân, cơ hồ lệ nóng lưng tròng, bọn họ không chút do dự đi theo Lý Thiên Kỳ lại lần nữa đi về phía thành Tháp Nhiệt Sai.

Hai quân giằng co, một ở trong thành, một ở ngoài thành, hai đấng quân vương giằng co, một ở trên thành lâu, một ở dưới thành.

Cái người được sử sách ca tụng, xưng là hóa thân của Quan Thế Âm kia, Thổ Phiên tán phổ - Tùng Tán Kiền Bố, chậm rãi đi lên tường thành, đầu đội khăn đỏ, cả người giống như một pho tượng vô lượng thọ phật, trường bào màu trắng dệt từ lông cừu, bên ngoài là áo choàng màu đen, thêu hình bán nguyệt, chân đi giày hoa, thắt lưng giắt bảo kiếm bằng vàng, lông mày dài, hai nhánh râu vểnh lên, một thân hùng dũng, võ khí.

Hắn nhìn vè phía nam tử vẻ mặt tiều tụy phía dưới, "Từ lâu đã nghe danh Đại Dục thiên tử, anh dũng thần võ, trị quốc anh minh, hôm này có vinh hạnh được gặp mặt, chỉ tiếc, ngươi không phải làm khách mà đến, nếu không, ta sẽ chiêu đãi thật nồng hậu."


Tất cả đối thoại, lúc này đều trở nên vô nghĩa, "Tây Đột Quyết khả hãn ở đâu?" Thanh âm của Lý Thiên Kỳ có chút run run, nàng ở nơi nào? Nàng trăm ngàn lần đừng chết, đừng chết, Tử Quân, ta không cho phép ngươi chết, ngươi không thể bỏ rơi ta.

Tùng Tán Kiền Bố cười to một tiếng, "Bệ hạ, chẳng lẽ ta so với Tây Đột Quyết khả hãn không có chút hấp dẫn nào sao?"

"Tây Đột Quyết khả hãn --------- hắn, ở nơi nào?" Thân thể bị tàn phá không chịu nổi tựa hồ đã chống đỡ đến mức tận cùng, hắn, rất muốn khóc to lên, trong lòng kích động, càng lúc càng lớn, lớn đến cơ hồ nuốt hết cả trái tim, "Giao hắn ra đây, ta lập tức lui binh."

"Lui binh? Thối lui đến đâu? Lui tới Tô Bì? Lui tới Tượng Hùng? Hay là rời khỏi Thổ Phiên ta?" Tùng Tán Kiền Bố trào phúng cười nói.

"Chỉ cần ngươi muốn, thối lui đến đâu cũng được." Nếu thực có thể đổi lại nàng, dù có mất thiên hạ thì thế nào, lúc này, hắn mới biết chính mình thâm tình đến mức nào, một khắc kia, hắn nguyện dùng thiên hạ để đổi lấy nàng, chỉ cần nàng mạnh khỏe. Chẳng sợ nàng tàn, chỉ còn lại một hơi, hoặc dù đó có là một cỗ thi thể, hắn cũng có thể trả giá hết thảy, hắn không thể bỏ lại nàng, dù chỉ là một cỗ thi thể, hắn cũng muốn mang nàng trở về.

Trên mặt Tùng Tán Kiền Bố có một tia bất khả tư nghị, "Hóa ra tin đồn không sai, thiên tử Đại Dục quả thực si tình như thế? Lại vì một người nam nhân tình nguyện buông tay một nửa quốc gia đã dâng tới tận tay? Thật sự là bất khả tư nghị, được rồi, ta chắc chắn sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục." Dứt lời, hắn đi xuống thành lâu.

Thời gian từng chút trôi đi. Sau một khoảng thời gian dài chờ đợi, trên thành lâu đột nhiên xôn xao một mảnh. Rồi sau đó, một cỗ thi thể bị treo lên đầu tường, tóc dài tung bay, trước ngực nhuốm máu, dung nhan vẫn tuấn tú như trước, chỉ là dung nhan từng sáng rọi nở rộ vô hạn kia, giờ đây tái nhợt và xám xịt.

Một khắc kia, thiên địa trở nên tối đen, cảnh vật trước mắt dần xa, hắn nghe được âm thanh trong lồng ngực mình vỡ vụn, không ----- không ------- nàng làm sao có thể chết được? Nàng còn trẻ như vậy, nàng tinh thuần như vậy, nàng thông minh như vậy, nàng bất khả chiến bại, nàng làm sao có thể chết? Nhưng khuôn mặt kia hắn quen thuộc cỡ nào, khuôn mặt hắn từng yêu thương vuốt ve.. Trái đim đầm đìa huyết nhục như bị xé rách, từng khối, từng khối rơi xuống.

"Tử Quân!" rốt cục, một tiếng kêu tê rống phát ra, tiếng kêu ấy đau tới tận đáy lòng, tuyệt vọng tới mức tận cùng, đủ để vạn vật lâm vào tang thương.

Vì sao? Vì sao lại là chậm một bước? Dù là thân thể này đã bị tàn phá không chịu nổi rồi, hắn vẫn liều mình chạy tới, vẫn mà hắn vẫn đến chậm. Vì sao hắn lo lắng như vậy mà cuối cùng lại nhìn thấy hình ảnh như vậy, vì sao hắn vẫn luôn không theo kịp nàng? Dù là cước bộ tử vong cũng không theo kịp. Thân thể cuối cùng không thể chịu nổi cõi lòng tan nát, một ngụm máu tươi phun ra, hắn lập tức ngã xuống.

Tử Quân, chờ ta.. Kiếp sau, ta tới tìm ngươi.. Chờ ta, kiếp sau..

Kiếp sau, không thể không cần ta..

Kỳ thực nguyện vọng của ta rất giản đơn, thầm muốn dắt tay ngươi, cùng ngắm hoàng hôn, nhìn mặt trời lặn, cùng nhau khóc, cùng nhau cười, cùng nhau ngủ, cùng nhau đến già, để lúc ta tịch mịch có thể ôm ngươi, vỗ về người, để ta có thể ôm ngươi, đến vĩnh hằng..

"Đốt lửa!" Từ trên thành lâu truyền đến âm thanh lãnh khốc, thân thể đã mất đi sinh mệnh kia bị treo lên thành lâu, rồi sau đó, cả người bị châm lửa..

"Không!" Ca Thư Phạt rống lên một tiếng bi thống, ngất đi. Quân đội Tây Đột Quyết bắt đầu xôn xao, từ trong đội ngũ truyền ra những tiếng nức nở, trong nháy mắt, đại quân Tây Đột Quyết bắt đầu điên cuồng rống giận, bọn họ ruổi ngựa về phía trước, mang theo bi thống vô tận nhắm về phía cửa thành.

"Trở về!" Diệu Châu hô to một tiếng, "Cẩn thận trúng kế ------------"

Nhưng đại quân đã bi thống đến tận cùng, không thể khống chế, khả hãn của bọn họ, khả hãn cùng bọn họ đi qua bão táp mưa sa nơi chiến trường, khả hãn thương bọn họ giống như huynh đệ, khả hãn mà bọn họ yêu thương, khả hãn phong tư tuyệt luân mà bọn họ mỗi ngày đều phải lén nhìn vài lần.. Bọn họ làm sao có thể làm vậy với khả hãn, không thể!

"Bệ hạ phân phó --------- lập tức lui binh ------ nếu không giết không cần hỏi ---------" Diệu Châu hướng về phía những binh lính đang điên cuồng không khống chế được này hét lên.

Những binh lính kia nghe được âm thanh rống giận liền dừng lại, nửa tin nửa ngờ nhìn lại đây.

* * *

Trong thành Tháp Nhiệt Sai một mảnh yên tĩnh, binh lính Thổ Phiên yên lặng không một tiếng động, bắt tay vào sửa sang nỏ cùng trường cung.

"Vương nhi." Tùng Tán Kiền Bố nhìn về phía Cống Tùng Cống Tán đang dựa vào tháp, "Ngươi cho là Lý Thiên Kỳ sẽ không giữ lời hứa nhưng ta lại tin hắn sẽ giữ lời hứa, nếu là ta, ta sẽ đồng ý cùng hắn trao đổi thành trì."

Cống Tùng Cống Tán ôm ngực, miệng vết thương đau đớn làm hắn nhíu mày, "Phụ vương sao lại tin lời nói của người Hán, Lý Thiên Kỳ kia vô cùng giảo hoạt, huynh đệ của mình hắn cũng hãm hại, lại quang minh chính đại ngồi trên ngôi vị hoàng đế? Phụ vương chớ để hắn lừa gạt, vô luận người cho hắn cái gì, hắn sẽ vẫn như trước tiếp tục tấn công chúng ta."

"Ai, chỉ là không ngờ được, Vệ Phong, nhân vật như thế lại đoản mệnh như vậy, thật đáng tiếc. Thổ Phiên ta nếu có người như vậy, sao còn phải lo lắng Thổ Phiên ta không thể tiến vào trung nguyên, thống nhất Hoa Hạ? Thật sự là vô duyên." Tùng Tán Kiền Bố thở dài một tiếng, "Vương nhi, ngươi cũng thật tàn nhẫn, người như vậy, hắn phải nên hậu táng, lại bị ngươi treo lên thành lâu, thật là bi ai."

Thần sắc Cống Tùng Cống Tán có chút hốt hoảng, hắn nhìn kỹ Tùng Tán Kiền Bố, "Phụ vương, chỉ có thế mới có thể chọc giận bọn họ, chúng ta đốt thi, bọn họ tất sẽ phẫn nộ công thành, đợi bọn họ nhảy vào trong thành, chúng ta mai phục ở trong thành tiêu diệt bọn họ, bắt sống tên hoàng đế kia, ngày Thổ Phiên ta tiến vào trung nguyên sắp tới rồi."

"Hy vọng có thể như thế." Mặt Tùng Tán Kiền Bố mang vẻ ưu tư. "Nếu không phải hắn đã chết, ta tất sẽ lấy hắn làm lợi thế áp chế Lý Thiên Kỳ, chỉ là, một khối tử thi chỉ có thể rước sự phẫn nộ của hắn, cái gọi là ai binh tất thắng, chúng ta, chỉ sợ không có ngày lành."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.