Ánh nắng ngày xuân, ánh nắng sáng lạn, xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, rọi đến thân ảnh đang nằm trên giường. Cái người vẫn đang hôn mê kia không ngừng nói những lời vô nghĩa, "Tử Quân.. Chớ đi.. Đừng rời khỏi ta.."
Hắn mơ thấy nàng, người kia một thân thanh thoát, cười tươi như hoa, nhìn đến gặp hắn, nàng nói với hắn: "Nhị ca, bảo trọng. Dưỡng thân thể cho tốt. Tiếp tục tiêu diệt Thổ Phiên. Tình cảm ta thiếu nhị ca, Tử Quân kiếp sau xin trả."
Nàng nhìn hắn cười, cười đến giống như ánh mặt trời ngoài cửa sổ như trở nên héo tàn.
Sau đó nàng xoay người rời đi, một khắc kia, trái tim hắn bỗng nhiên trống rỗng, hắn muốn bắt lấy nàng, nhưng không bắt được, "Tử Quân, đừng rời khỏi ta, đừng rời khỏi ta -----"
Nàng ôn nhu ngoảnh đầu lại, cho hắn một cái mỉm cười sáng lạn, ngay lúc đó, như xuyên qua dòng thời gian, những kí ức ngày trước ở cùng với nàng lần lượt xuất hiện, từng việc từng việc, từ lúc bắt đầu ở Lộc thành, hắn trêu đùa nàng, hắn thương tổn nàng, nàng kiên nghị gánh trên vai gánh nặng, nàng không oán, không hối, nàng chưa bao giờ từng oán hận nửa câu..
Hắn từng muốn bảo vệ nàng, muốn giam cầm nàng, hắn phát binh đoạt lại nàng, hết thảy đều là vì hắn ích kỷ yêu nàng, nhưng, hắn phát hiện, hắn chưa bao giờ vì nàng mà gánh vác cái gì, hắn chỉ cho nàng áp lực, đơn giản là vì, nàng là nam tử, lại cố tình là nam tử mà hắn yêu, hắn liền cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-hong-tran-ngan/2340355/quyen-3-chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.