Hạ Lỗ chạy vội tới, ôm chặt lấy nàng. Rốt cục lại thấy nàng, rốt cục..
Nửa năm, hắn nhớ về nàng nửa năm, hắn dựa vào chút tín niệm sẽ trở về bên cạnh nàng, tỉnh lại giữa dòng sông băng ấy, hắn xuyên qua sa mạc, xuyên qua đầm lầy, xuyên qua rừng sâu nguyên thủy, mỗi lần kiệt sức, cửu tử nhất sinh, hắn đều nghĩ tới nàng. Hắn mang theo tín niệm ấy, rốt cục cũng trở về Tây Đột Quyết thổ địa. Chỉ là sợ nàng lo lắng, hắn bèn nói dối trong thư, không có cao nhân nào cả, căn bản là không có, hoàn toàn dựa vào tình yêu của hắn đối với nàng.
"Trở về là tốt rồi.. Trở về là tốt rồi.." Vệ Tử Quân nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, còn sống là tốt rồi, hắn còn sống là tốt rồi.
Hạ Lỗ nâng mặt nàng lên nhìn thật kỹ, hắn sao có thể không trở về, dù là hắn mất trí nhớ, quên đi hết thảy, hắn cũng không quên nàng, dù là mất trí nhớ, quên đi hết thảy, hắn cũng nhất định dựa vào tình yêu sâu đậm trong lòng, trở về bên cạnh nàng, dù thế nào, hắn cũng phải trở về bên cạnh nàng.
Bọn họ ôm nhau thật lâu, cơn gió ấm áp thôi bay y bào của bọn họ.
Vệ Tử Quân nhìn hắn, nhẹ nhàng vỗ về mặt hắn, "Hạ Lỗ, thực xin lỗi, kiếp sau ta sẽ cho ngươi một người nguyên vẹn, một trái tim nguyên vẹn."
"Ta không cần kiếp sau, ta muốn kiếp này, ta sẽ đợi cho đến ngày ấy, nhất định sẽ."
"Hạ Lỗ, như vậy với ngươi không công bằng. Huống hồ, nếu ta không chọn, ta có thể đồng thời có được cả hai người, nếu đã chọn, ta sẽ không thay đổi. Ta sẽ tìm cho ngươi một cô nương tốt, không để ngươi cô đơn."
"Ta nhất định, sẽ đợi ngày ấy."
Không, không có cô nương tốt nào cả, không có, chỉ có nàng, hắn chỉ cần một mình nàng. Không còn cô nương tốt nào cả..
Tháng năm trên thảo nguyên, một màu xanh bóng, chiên trướng liên miên nổi bật trên gam màu lục, dê cừu chuyên tâm ăn cỏ, gió nhè nhẹ thổi qua thảo nguyên, thổi bay lá cờ trước cửa vương đình.
Trần Trường đến đây, mang theo đội ngũ đặc phái viên thật dài tới Tây Đột Quyết, vì Vệ Tử Quân mang hoa quả đến, đều là các loại kỳ trân. Mấy năm nay, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hắn là giống nàng.
Trong chiên trướng xa hoa của Tây Đột Quyết khả hãn, một mảnh yên tĩnh, tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng trang giấy lật mở sàn sạt.
Hai ngày, Trần Trường đều dùng loại ánh mắt nhìn chim quý thú lạ này nhìn Vệ Tử Quân, khiến cho nàng sợ hãi.
"Tam ca, đưa chút hoa quả mà thôi, cần gì phải tự mình đến? Nhưng mà như vậy cũng tốt, huynh đệ chúng ta lúc này gặp nhau, thực ra là một chuyện thú vị."
Thấy Trần Trường vẫn dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, Vệ Tử Quân có chút buồn cười, "Tam ca? Sao lại nhìn ta như vậy? Giống như nhìn một yêu quái vậy, chẳng lẽ ta có ba đầu sáu tay sao?"
Trần Trường hoàn hồn, xấu hổ khụ hai tiếng. Lâp tức, hắn lại căm giận mắng một câu, "Lão nhị này, tâm tư cái quỷ gì!" Đã biết cũng không nói cho hắn.
Vệ Tử Quân nghe vậy, xuy cười nói: "Tam ca, đã mắng hai ngày rồi." Nhị ca cũng không biết đắc tội gì với hắn.
Nàng không chắc Trần Trường có biết giới tính của nàng không, chỉ là, nàng cảm thấy hắn quả thực có chút kỳ quái. Khi ngực nàng bị thương, bọn họ đều ở bên cạnh. Nhưng nếu hắn không nói gì, nàng tình nguyện xem như không có việc gì, cảm giác bị vạch trần vô cùng khó chịu, nàng sẽ cảm thấy mất mặt.
"Ta muốn mắng hắn cả đời, hắn căn bản không có ý tốt. Hắn.. Hắn là muốn.." Cư nhiên giấu diếm bọn họ không nói, định muốn độc chiếm, Thượng Chân đáng thương đến nay vẫn chưa hay biết gì.
Trần Trường thấy nàng tươi cười, nuốt nước miếng, đem câu sau nuốt vào trong bụng.
"Tam ca đừng tức giận, nếu ngươi hận hắn như vậy, chờ ta phê xong tấu chương, ta liền đi tìm hắn về cho ngươi xả giận." Nàng mỉm cười nhìn hắn, tay lại mở ra một quyển tấu chương.
Nay tấu chương của Tây Đột Quyết, không còn là những việc tranh cãi của mấy bộ tộc, đều là chuyện quan trọng liên quan đến quốc gia đại kế, tấu chương hôm nay, nàng đã phê xong. Nàng là một quân vương cần cù.
"Hắn.. Ở đây?" Trần Trường có chút không thể tin. "Khó trách, hắn mang cả đống việc lớn nhỏ giao cho Thượng Chân, không nói một lời liền mất tích, hóa ra là chạy đến nơi này vui vẻ."
"Sau khi xử lý xong nội loạn mới tới, ta cũng mới biết được." Vệ Tử Quân nâng mi nói, ánh mắt lại như trước nhìn chằm chằm tấu chương, động tác viết trên tay không dừng lại.
Vẻ mặt chuyên chú của nàng thật là mê người, khuôn mặt ngọc bạch sáng bóng, lông mi dài hơi rung động, ngón tay cầm bút lông, phất tay áo điểm một chút, viết rất nhanh lên tấu chương.
Trần Trường nhìn nàng không chớp mắt, trong lòng thở dài. Trước khi lên đường, Hinh Hà tới tìm hắn, muốn đi theo đến đây, nhưng đường xa lặn lội, nàng là một nữ nhi, hắn không đồng ý.
"Ta ca, ngươi tội gì phải cùng ta ở trong này chịu tội?" Nàng ngừng lại một chút, nhíu mày, "Nếu không? Ngươi đi thăm hậu cung của ta chút đi? Thích mỹ nữ nào thì cứ lấy?"
Trần Trường trừng mắt nhìn nàng một cái, Vệ Tử Quân vui vẻ cười ha hả.
"Ngươi ngay cả tam ca cũng dám chọc, lớn rồi có phải không? Đã quên lúc trước người nào nhắc tới việc nam nữ mặt liền đỏ như mông ngựa rồi?" Trần Trường lại liếc nàng một cái.
Vệ Tử Quân hé miệng cười khẽ, "Tam ca, khó có dịp ngươi đến chơi, nếu không cần mỹ nữ, ta sẽ tặng cho ngươi một lễ vật, cam đoan ngươi thấy hai mắt sẽ phát sáng." Nàng đóng cuốn tấu chương cuối cùng lại, đứng lên, "Tam ca, hãn huyết bảo mã Tây Đột Quyết ta chính là thiên kim có cầu. Tam ca muốn tự mình chinh phục hay là chờ ta thuần một con cho ngươi."
Trần Trường nghe vậy hai mắt sáng lên, tinh thần nhất thời vô cùng tỉnh táo, "Ta muốn tự mình đến thuần, ở nơi nào? Mau mang ta đi."
Vệ Tử Quân cười khẽ, kéo Trần Trường đi.
Hai người mới đi ra khỏi đại môn của nha trướng, liền gặp Ca Thư Phạt bước nhanh đến, "Khả hãn, sứ giả đã đến. Có để cho bọn họ chờ ở ngoài trướng một đêm, sáng mai triệu kiến hay không?"
"Ai là sứ giả?" Vệ Tử Quân hỏi.
"Là Triển Cát Nhĩ Tôn Ba."
"Không cần, Tô Bì cùng ta có tình nghĩa chiến hữu, đều là quen biết đã lâu, để bọn họ vào đi."
"Dạ, khả hãn, nàng.. các nàng.." Ca Thư Phạt có chút cà lăm, sắc mặt ửng đỏ, "Bọn họ mang đến ba mươi nam tử dung mạo tuấn mỹ, nói là lễ vật cho ngài, này.. nên xử lý thế nào?"
Vệ Tử Quân có chút kinh ngạc, "Mỹ nam? Tô Bì nữ vương không tự mình hưởng, đưa cho ta làm gì?"
Ca Thư Phạt ở bên cạnh khụ một tiếng, "Khả hãn? Lúc người hôn mê, Tô Bì nữ vương nghĩ đến ngài, nàng thương tâm đến cực điểm, nói rằng ngài là nam tử nàng ta vừa gặp đã động tâm, cũng là nam tử đẹp nhất trong lòng nàng, từ đó về sau, mỹ nam nào nàng cũng không vừa mắt, cũng không muốn gặp, nàng.. nàng.. nghe nói đổi thành sủng hạnh xấu nam."
Vệ Tử Quân ngây người, Canh Bàng Thị này thật sự là cổ quái, nhưng phần tình nghĩa kia, làm cho lòng nàng nóng lên. Không ngờ nàng là người tình thâm ý trọng như thế. "Kêu các nàng ấy lập tức vào đi, ta chờ các nàng."
Lúc sứ giả Tô Bì tiến vào, Vệ Tử Quân tự mình nghênh đón, lúc nàng trông thấy nữ tử đi đầu tiến vào, lắp bắp kinh hãi.
Canh Bàng Thị! Nàng cư nhiên đến đây.
Canh Bàng Thị trông thấy Vệ Tử Quân, dừng bước. Sau đó có chút kích động tươi cười, chạy vội tới, cầm lấy hai tay Vệ Tử Quân.
"Vương thượng!" Vệ Tử Quân có chút cảm khái.
Canh Bàng Thị mấp máy môi, nhìn Vệ Tử Quân, thật lâu sau, rốt cục mở miệng nói: "Quả thực càng ngày càng giống nữ nhân!"
Vệ Tử Quân sửng sốt, há hốc miệng.
Canh Bàng Thị cũng không để ý tới biểu tình của Vệ Tử Quân, tay nàng xoa mặt Vệ Tử Quân, nhẹ nhàng nói, "Nghe nói Thổ Phiên đồn rằng, khả hãn là một nữ nhân."
"Lời đồn đãi của địch nhân, ngoài phỉ báng thì chính là ly gián, sao có thể tin tưởng? Nếu ta thực sự là nữ nhân, thì sao?" Vệ Tử Quân thu hồi sự kinh ngạc, bất động thanh sắc nói.
"Thì tính sao?" Tay Canh Bàng Thị lướt qua khóe môi Vệ Tử Quân. "Có lẽ, ta sẽ sửa thành yêu thích nữ nhân."
Trong lòng Vệ Tử Quân thở dài, cầm tay Canh Bàng Thị, "Vương thượng ở lại mấy ngày đi. Để ta dẫn ngươi đi xem xung quanh một chút."
"Được."
Hai người đang định dắt tay đi về hướng nha trướng, phía xa truyền đến một tiếng la, "Phong --------"
Một bóng trắng từ phía thảo nguyên hiện lên, Hạ Lỗ một thân bạch sam cưỡi Đặc Táp Lộ đi đến trước mặt Vệ Tử Quân, xoay người xuống ngựa, khi hắn đưa bó hoa mã lan thật to trên tay cho Vệ Tử Quân, liền phát hiện Canh Bàng Thị.
Canh Bàng Thị gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Lỗ, hai mắt liên tiếp tỏa sáng.
Thấy ánh mắt rõ ràng của nàng, Vệ Tử Quân vội vàng kéo tay Hạ Lỗ, kéo hắn ra sau mình, "Nghe nói vương thượng đã không thích mỹ nam nữa rồi?"
"Nhìn thấy khả hãn, biết khả hãn không sao, ta lại bắt đầu thích mỹ nam." Canh Bàng Thị nghiêng đầu nhìn về phía sau Vệ Tử Quân. Nhìn một trận, thở dài. "Khả hãn thật là có phúc, có thể nhìn ra, Sa Bát La Diệp Hộ với khả hãn tình cảm thắm thiết. Mà thiên tử Đại Dục đối với khả hãn lại.. Ai! Trên thế gian này, tình quả thực là thứ đả thương người ta nhất, lúc ấy nghe được tin khả hãn chết, ta là người chưa từng thâm giao mà cũng ba ngày không ăn, không nói một lời, mà Lý Thiên Kỳ lại hộc máu, một đêm bạc đầu, tình cảm này, thật làm cho người ta thổn thức."
Vệ Tử Quân nghe vậy trầm mặc một lát, rồi sau đó, trên mặt lộ ra một chút mềm mại, "Tình đả thương người, tình, cũng có thể cứu người."
Tây Đột Quyết tháng năm, sắc cỏ tươi mới, sắc hoa chính diễm. Thảo nguyên mênh mông vô bờ, hoa mã lan nở đầy trời, dưới ánh tà dương, ngày xuân trên thảo nguyên càng thêm ấm áp mà đa tình.
Một đường thúc ngựa mà đi, Vệ Tử Quân lại đến trước mộ A Sử Na Dục Cốc, đây là nơi nàng thường hay đến nhất gần đây.
Nàng mở túi rượu ra, đem rượu đổ xuống trước bia. Mi mắt cúi thấp nhẹ nhàng rung động, khóe mắt quét về phía bìa rừng, nàng nhìn thấy một cái thân ảnh màu trắng.
Khóe môi Vệ Tử Quân gợn lên, khẽ cười, trong lòng có chút đau lòng.
Nàng dựa vào bia, cầm lấy túi rượu, ngửa đầu uống một ngụm, lẩm bẩm: "Nếu đã đến, vì sao không đến uống cùng Tử Quân?" Khóe mắt nhìn qua, nhìn đến thân ảnh kia hơi cứng lại một chút.
"Xuân tới bạch sơn tân thảo thâm.
Bắc yến tề quy, quá vô ngân.
Túy ỷ thạch lâm ám tiêu hồn.
Hiểu mộng tàn, ngày về chưa dám luận.
Tà dương đã hoàng hôn.
Vô hạn mây tía tán, niệm quân tư.
Hai năm tam tái năm tuổi xuân.
Quy lai dã, dắt tay một đôi nhân."
Ngâm xong, nàng đột nhiên hướng về phía bìa rừng kia nói: "Nhị ca, tâm ý Tử Quân đã sáng tỏ, ngươi vẫn là trốn tránh hay sao?"
Dứt lời, bóng người ngẩn ngơ, sau đó cấp tốc chạy đi. Vệ Tử Quân phi thân nhảy lên, Đặc Táp Lộ sải bước đuổi theo.
Người chạy ở phía trước có chút chật vật, hắn xuyên qua rừng, chạy về phía thảo nguyên. Vệ Tử Quân thúc ngựa vượt qua hắn, nàng dừng ngựa ở trước mặt hắn, cánh tay tiêu sái, ghìm dây cương.
Tà dương ở phía tây, ráng màu đầy trời. Thảo nguyên tráng lệ, phủ một tầng màu vàng.
Vệ Tử Quân ngồi trên hãn huyết bảo mã phiếm kim quang, vẫn không nhúc nhích nhìn người kia, nhìn mái đầu bạc trắng, kia có một tia tạp chất của hắn, hốc mắt nàng đỏ lên.
Nàng nhảy xuống ngựa, chậm rãi đến gần hắn.
Hắn dùng tay che hai gò má cùng tóc của mình, nghiêng mặt, không dám nhìn nàng.
Nàng từng bước lại gần, kéo hai tay hắn xuống, cẩn thận nhìn hắn.
"Tử Quân, ta xấu." Hắn che tóc mình đi.
"Nhị ca không xấu, rất đẹp." Nàng xoa mặt hắn, xoa tóc hắn, ôn nhu nhìn hắn, "Thật sự, rất đẹp." Nàng vuốt ve tóc hắn thật lâu, đầu kia vì nàng mà bạc trắng.
Lý Thiên Kì nhìn nàng thật lâu, hắn rơi nước mắt, "Tử Quân, ta nhớ ngươi --------"
Hai tay hắn nâng mặt nàng lên. "Mỗi ngày đều nhớ, mỗi thời mỗi khắc đều nhớ."
Nước mắt mơ hồ nơi hốc mắt, nàng vỗ về mặt hắn. "Nhị ca, ta cũng nhớ ngươi."
Hắn hôn lên đôi mắt nàng, khiến cho nước mắt chảy vào trong miệng, bọn họ ôm nhau.
Chân trời, những đám mây vẫn lững thững trôi, ráng màu tràn ngập.
Thế giới này quá lớn, ta vẫn còn gặp ngươi, thế giới này quá nhỏ, ta vẫn từng đánh mất ngươi, may mắn là ta đã tìm được ngươi về.
Lý Thiên Kỳ vén sợi tóc tán loạn của nàng lên, "Tử Quân, ngươi bị thương sao?"
"Ừm." Vệ Tử Quân vỗ vỗ lưng hắn, "Nhị ca, vết thương của ngươi có tốt chưa?"
"Còn đau." Lời nói của Lý Thiên Kỳ có chút lười biếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]