Hạ Lỗ chạy vội tới, ôm chặt lấy nàng. Rốt cục lại thấy nàng, rốt cục..
Nửa năm, hắn nhớ về nàng nửa năm, hắn dựa vào chút tín niệm sẽ trở về bên cạnh nàng, tỉnh lại giữa dòng sông băng ấy, hắn xuyên qua sa mạc, xuyên qua đầm lầy, xuyên qua rừng sâu nguyên thủy, mỗi lần kiệt sức, cửu tử nhất sinh, hắn đều nghĩ tới nàng. Hắn mang theo tín niệm ấy, rốt cục cũng trở về Tây Đột Quyết thổ địa. Chỉ là sợ nàng lo lắng, hắn bèn nói dối trong thư, không có cao nhân nào cả, căn bản là không có, hoàn toàn dựa vào tình yêu của hắn đối với nàng.
"Trở về là tốt rồi.. Trở về là tốt rồi.." Vệ Tử Quân nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, còn sống là tốt rồi, hắn còn sống là tốt rồi.
Hạ Lỗ nâng mặt nàng lên nhìn thật kỹ, hắn sao có thể không trở về, dù là hắn mất trí nhớ, quên đi hết thảy, hắn cũng không quên nàng, dù là mất trí nhớ, quên đi hết thảy, hắn cũng nhất định dựa vào tình yêu sâu đậm trong lòng, trở về bên cạnh nàng, dù thế nào, hắn cũng phải trở về bên cạnh nàng.
Bọn họ ôm nhau thật lâu, cơn gió ấm áp thôi bay y bào của bọn họ.
Nàng nghĩ, hắn còn sống là tốt rồi.
Hắn nghĩ, hắn có thể ở bên cạnh nàng là tốt rồi.
Thật lâu sau, Hạ Lỗ nói: "Phong, ngươi muốn đi tìm hắn sao?"
Vệ Tử Quân nhìn hắn, nhẹ nhàng vỗ về mặt hắn, "Hạ Lỗ, thực xin lỗi, kiếp sau ta sẽ cho ngươi một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-hong-tran-ngan/2340328/quyen-4-chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.