Không thể tưởng được Lộc Lĩnh cốc cách Lộc thành cũng không xa, khó trách sư phụ yên tâm để cho nàng đi ra. Hình dạng Lộc Thành trông như đầu một con cự lộc đang nằm nghỉ ngơi, mà Lộc Lĩnh Sơn nằm ở chỗ cổ của cự lộc, cho nên được gọi là “Lộc lĩnh” .
Ra khỏi cánh rừng là đến vùng ngoại thành của Lộc Thành. Vệ Tử Quân thi triển khinh công còn non yếu, bay nghiêng ngả lảo đảo, suýt nữa tông sầm vào cây đại thụ.
Trấn định lại tinh thần, thở phì phò tiếp tục bay, tuy rằng không bay được như chim có cánh, nhưng dù sao cũng mau hơn đi bộ nhiều. Cũng may ven đường không có ai, nếu lỡ bị người khác thấy, người sĩ diện cao như Vệ Tử Quân chắc sẽ xấu hổ muốn chết thêm vài lần .
Trời cao không phụ người có lòng, cuối cùng cũng thấy thành lâu ở phía xa, người cũng mệt đến mức muốn hộc máu. Không khỏi cảm khái, khinh công này thực tiện dụng, khi về nhất định sẽ luyện tập thật tốt.
Vệ Tử Quân chỉnh lại mũ áo, bởi vì nơi này có rất nhiều người đi ra đi vào thành.
Tự hỏi nàng quen rất nhiều người nhưng cũng chưa từng quen ai ở cổ đại. Vệ Tử Quân mở to đôi mắt đen nhìn quanh nhìn quất mọi người đang lui tới muôn hình muôn vẻ, bộ dáng như một người nhà quê mới lên tỉnh.
Người ở ngoài được hơn một nửa là nam nhân, cũng có rất nhiều nữ nhân xen lẫn trong đó, xem ra thời đại này cũng rất thoáng. Nam nhân bình thường một thân áo ngắn, nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-hong-tran-ngan/147951/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.