Ngày ngày ở trong cốc trôi qua thanh nhàn mà thoải mái, nhoáng một cái hơn mười ngày trôi qua.
Sách cổ của sư phụ đã bị nàng xem qua hết. Ngày thường cũng cùng sư phụ chơi cờ vây, tróc tróc tiểu tôm, hứng gió xem trăng, uống rượu Tụ Vân. Khi thảnh thơi lại nằm trong những bụi hoa dại, nhìn mây trắng bay ngang trời, Vệ Tử Quân cảm thấy như ngày hạnh phúc đã trở lại.
Mấy ngày nay, Điệt Vân luôn đi theo sau lưng Vệ Tử Quân, nàng đi nơi nào, hắn sẽ không lập tức đi theo, nhưng chỉ chốc lát hắn nhất định sẽ xuất hiện nơi đó. Hai người thường xuyên song song nằm trên mặt đất, tán gẫu bát quái. Thời gian dài tiếp xúc, cũng làm cho mặt hắn không còn lúc nào cũng đỏ.
Sư phụ cũng từng hỏi qua nàng tại sao nàng lại ở trong chiến tranh, bị người gây thương tích. Nàng nói không biết, lại hỏi sư phụ, nếu nàng nói ra lai lịch kinh thiên động địa của mình, sư phụ có tin tưởng nàng hay không. Sư phụ nói, không cần phải nói, về sau cũng không cần nói với người khác. Nàng nhớ kỹ từ đó về sau nàng cũng không nói chuyện đó với bất kỳ một ai.
Điệt Vân đã bắt đầu dạy nàng một ít võ nghệ, ngày đó Điệt Vân nghe sư phụ nói muốn hắn dạy Vệ Tử Quân, hưng phấn một đêm không chợp mắt. Vệ Tử Quân lại cực không tình nguyện hỏi sư phụ: vì sao nàng là đồ đệ của sư phụ, sư phụ cũng không dạy nàng. Sư phụ nói: nếu muốn hắn truyền nghệ, trước đánh bại Điệt Vân.
Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-hong-tran-ngan/147949/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.