Đúng lúc này, phía xa có một đám tu sĩ cưỡi độc giác hắc phong chạy đến, dẫn đầu là một trung niên nam tử với khí thế manh động.
- Các vị đạo hữu, Thiết Sơn môn đến cứu diện đây.
Lý Vương nhìn mấy vạn tam vĩ thanh ngưu đang lao tới trong lòng thầm mắng tên nhi tử như tát nước, lần này lão mà không đến ứng cứu thì Thiết Sơn môn sẽ không còn chỗ đứng ở Thương Vân thành, chưa kể tới chuyện bị thánh cung trừng phạt.
Phía sao Lý Vương là một lão đầu cầm pháp trượng, lúc tam vĩ thanh ngưu tràn ra thì lão là một trong những tu sĩ dùng hành không pháp chỉ thoát đi.
Pháp trượng giơ lên, một ngọn lửa phóng tới ngăn lại đàn tam vĩ thanh ngưu.
- Là một vị hỏa linh pháp sư.
Lâm Phong nhìn bức tường lửa cao hơn 10 trượng đang cháy hừng hực, so với phong linh pháp chỉ của hắn đúng là khác nhau một trời một vực.
Lý Vương từ trên độc giác phong phóng xuống, ánh mắt tràn đầy quan tâm.
- Các vị đạo hữu không sao chứ ?
- Lý môn chủ bên trong đàn thanh ngưu có một đầu địa cấp yêu thú, các vị có cách đối phó không?
- Địa cấp hả?
Lý Vương vừa xuống ngựa liền phóng trở lên.
- Các vị đạo hữu mau lên ngựa, giữ lại núi xanh lo gì không có củi đốt, lần sao chúng ta sẽ phục thù.
Phía sao Lý Vương có hơn trăm đệ tử Thiết Sơn môn mỗi tên cưỡi một con độc giác hắc phong, trước mặt chỉ còn lại vài chục tu sĩ, hai người một con thì không thành vấn đề.
Lâm Phong vừa lên ngựa thì giọng của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử mau phóng ngựa, không kịp thì chết cả đám.
- Mau theo ta.
Lâm Phong hét lên liền phòng ngựa tới vách núi, Lý Thành Hổ lập tức theo sao, Liễu Huân Vũ cũng cưỡi ngựa đuổi theo, không hiểu sao nàng lại tin tưởng thanh niên trước mặt.
Trong lúc mọi người còn chưa hiểu chuyện gì thì có vài con thanh ngưu phóng qua hỏa thành, tốc độ nhanh khủng khiếp.
- Là địa cấp yêu thú.
- Trời ạ… có tới 3 con.
- Mau rút.
Phía sao ba con địa cấp yêu ngưu còn có hơn mấy chục con huyền cấp thanh ngưu, rõ ràng đám yêu thú muốn đuổi cùng giết tận. Lâm Phong hướng tới vách núi cao nhất chạy đến, vách núi dựng đứng như trường thành rất khó trèo lên nhưng bên cạnh có mấy gốc đại thụ rất cao, hắn có thể từ đó phóng qua vách núi.
Ý đồ là tốt nhưng thực tại tàn khóc, tuy địa cấp thanh ngưu đã bị đám người Thiết Sơn Môn dẫn đi nhưng phía sao vẫn còn mấy chục đầu huyền cấp thanh ngưu không ngừng truy đuổi, độc giác hắc phong chỉ là hoàng cấp yêu thú chẳng mấy chốc sẽ đuổi kịp.
Lâm Phong chợt hét lên.
- Các vị đạo hữu đi trước, ta ở phía sao chặn hậu.
- Không được, để ta chặn tam vĩ thanh ngưu, đệ mau cùng mọi người rời đi.
Lý Thành Hổ là người đầu tiên phản đối, hắn biết rõ Lâm Phong không phải đối thủ của huyền cấp thanh ngưu. Lâm Phong không có nhiều thời gian, hắn hét lên một tiếng sao đó phóng về phía thanh ngưu.
Liễu Huân Vũ nhìn đối phương rời đi rồi nhìn qua mọi người.
- Chúng ta đến vách núi chờ sẵn, nếu Lâm đạo hữu không trở lại chúng ta sẽ liều mạng với mấy đầu yêu thú kia.
Lý Thành Hổ nghe lời gật đầu, Lưu Khôi cũng đồng ý, mười mấy người lao nhanh về phía vách núi. Phía sao bọn họ, Lâm Phong cưỡi độc giác hắc phong chỉ cách đầu yêu thú vài dặm, đợi bọn chúng tới gần hắn lấy ra một quả cầu trong cổ nhẫn, cảm giác khó thở trào dâng khắp cơ thể.
- Lão đầu lần này trông cậy hết vào lão.
Yêu thú không giống với tu sĩ, bọn chúng phán đoán thực lực đối phương thông qua uy áp, mỗi khi yêu thú cấp cao xuất hiện chỉ cần phóng xuất uy áp sẽ khiến bọn yêu thú cấp thấp cuối đầu.
Lần này Lâm Phong quyết định chơi lớn một lần, trong tay hắn chính là huyền cấp yêu đơn độc giác thú, nếu mấy con huyền cấp thanh ngưu trước mặt có yêu đơn thì truyện đến đây là kết thúc, ngược lại thì sống thêm được vài chương.
Huyền cấp thanh ngưu đang phi như điên thì dừng lại, ngưu nhãn nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt nhưng không tiến lên.
Đối mặt với yêu thú, Lâm Phong chỉ muốn quay đầu bỏ chạy nhưng quay lưng lúc này chính là tự tìm đường chết, hắn dứt khoác nhắm khẽ hai mắt, điều khiển độc giác hắc phong từ từ tiến tới.
Thanh ngưu chống chịu được một lúc thì rống lên một tiếng rồi rời đi, đều đó chứng tỏ mấy thanh niên này không có yêu đơn.
- Xem như lão thiên có mắt, quân tử chân chính như ta sao có thể chết dễ dàng như vậy được.
Lâm Phong đợi cho thanh ngưu đi mất liền xoay người rời đi, được nữa đường thì hắn chợt nhớ ra một chuyện.
- Lão đầu lúc trước lão từng dọa một con thủy yêu sao bây giờ không dùng cách đó để dọa đám thanh ngưu ?
- Lúc trước con thủy yêu kia không nhìn thấy tiểu tử ngươi, nó chỉ cảm nhận được có tu sĩ tới gần, hơn nữa ngươi cũng đâu động tới nó nhưng thanh ngưu thì khác, tiểu tử ngươi đánh với nó một trận còn giết mấy huynh đệ nhà ngưu, bọn chúng sao có thể dựa vào một chút khí tức không xác định mà bỏ qua cho ngươi.
- Oa, hôm nay lão nói một lần tới lục thập cửu từ luôn, kỉ lục này chắc còn lâu mới phá được.
Vừa mới thoát chết nên tâm trạng của Lâm Phong lúc này rất tốt, cứ đi vài bước lại tâm sự với lão đầu vài câu tới gần nữa giờ mới đến được vách núi.
Lý Thành Hổ nhìn thấy Lâm Phong xuất hiện liền vác đao xông tới.
- Lâm tiểu đệ vẫn còn sống ha ha… Hổ ca còn tưởng là đệ chết mất xác rồi.
- Chỉ là mấy con yêu thú dở hơi vừa gặp đệ đã quay đầu bỏ chạy, còn tưởng được đánh một trận ra trò, đúng là mất hết cả hứng.
- Tiểu huynh đệ đúng là lợi hại, Hổ ca ta bội phục.
Lưu Khôi cảm kích nhìn Lâm Phong.
- Lâm huynh đệ đa tạ ân cứu mạng, sao này có chuyện gì cứ đến chỗ Ảnh Nguyệt, Lưu Khôi nhất định dốc toàn lực trợ giúp.
- Chuyện đó để nói sao, giờ chúng ta lên núi trước đã.
Lâm Phong cũng không phải hoàn toàn vì muốn giúp đám người này thoát nạn mà ở lại, hắn biết có chạy cũng không thoát đám thanh ngưu kia không bằng quay lại liều mạng một lần.
Sao khi đến được nơi an toàn, mọi người bắt đầu chữa trị vết thương, Lâm Phong cũng không ngoại lệ, lúc hắn điều khiển bạch cốt quân đoàn xong vào đàn tam vĩ thanh ngưu không cẩn thận bị vài vết thương, còn tốt là không dính nội thương.
Lúc này Lâm Phong đang trong giai đoạn tán công chỉ có thể dùng linh dược để chữa thương, mấy vết thương sao lưng đợi trở về rồi chữa trị vậy.
Hắn vừa lấy linh dược ra thì lại nhớ đến một chuyện quan trọng, thần thức đảo một vòng bên trong cổ nhẫn, nơi đó có mấy chục đầu tam vĩ thanh ngưu nằm bất tỉnh, vào được giới chỉ thì chắc là treo rồi.
- Lão đầu không bao giờ làm cho lão tử thất vọng.
Tính qua thì có đúng 20 đầu thanh ngưu toàn bộ đều là huyền cấp, có con thì bị tu sĩ chém chết, có con bị đá đè chết, một số thì bị đồng loại đạp chết chỉ cần là huyền cấp đều bị lão đầu tịch thu.
Một con huyền cấp thanh ngưu có giá thị trường vào khoảng 500 - 2000 linh thạch hạ phẩm tùy loại, bán hết số này ít nhất cũng thu được gần 2 vạn linh thạch hạ phẩm.
- Chuyến này cũng không tính là lỗ vốn.
Lâm Phong đổ dược dịch lên vết thương ở chân, vừa chữa trị vừa tính toán, tuy thu được vài vạn linh thạch nhưng số cốt thú, yêu thú của hắn mất đi chắc cũng chừng đó, đau lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]