Mấy ngày trước Lâm Phong lén trở lại Thương Vân thành, phong linh đã khôi phục như cũ nên hắn không thể tiến vào chỉ còn cách đi tìm một thành trì khác.
Nơi này là Nam Hoang chỉ cần không đi về phía nam thì nhất định có thể tìm được thành trì, quan trọng là vấn đề thời gian thôi.
Thêm nữa ngày trôi qua, điều gì đến rồi cũng sẽ đến, trước mặt hắn là một vùng đất hoang tàn không thấy bóng dáng của sinh linh, một cọng cỏ cũng không thấy.
Lãnh Hàn Băng như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt nhìn tên lưu manh bên cạnh vừa kinh ngạc vừa phẩn nộ.
- Đầu ngươi có vấn đề sao ?
Lâm Phong làm ngơ, đầu óc hắn tất nhiên bình thường chỉ là ở bên cạnh có một lão đầu bất thường nên đôi lúc bất ổn.
Nàng nhìn bộ dáng thờ ơ của hắn, ánh mắt phẩn nộ lại tăng thêm mấy phần.
- Đây là nơi an toàn mà ngươi nói?
- Chẳng lẽ nơi này không an toàn sao?
Lâm Phong đảo mắt nhìn một vòng sao đó gật đầu.
- Nhìn xem, ở đây làm gì có con yêu thú nào, quá an toàn.
- Ngươi biết vì sao nơi này không có yêu thú không?
- Tất nhiên, chẳng phải phía trước có khe nứt sao?
- Ngươi…
Lãnh Hàn Băng siết chặc nắm đấm, đôi gò má ửng hồng vì tức giận.
- Ngươi biết phía trước có khe nứt mà còn tiến vào?
- Cổ nhân có câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, ta là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-dai-luc/2444406/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.