🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lão đầu như hiểu được suy nghĩ của hắn, giọng nói kinh bỉ.

- Còn có một khả năng là nơi này đã bị khai phá.

- Hèn gì mấy tên kia lại bỏ đi nơi khác.

Nghĩ đến đây Lâm Phong liền lấy tấm địa đồ ra xem thử, những khu vực được đánh giấu đều nằm gần nơi hắn truyền tống, cái hồ trước mặt cũng thuộc khu vực có nhiều linh thạch.

- Đậu xanh.

Lâm Phong buồn bực chửi một tiếng, nếu hắn đoán không lầm thì những chỗ đánh dấu trên bản đồ đều đã bị đào sạch, vậy tấm địa đồ này chẳng phải trở thành vật vô dụng sao ?

- Không ngờ lão tử anh minh một đời lại hồ đồ nhất thời.

- Chuyện gì cũng có hai mặt, nhìn bề ngoài tấm địa đồ này có vẻ vô dụng nhưng nó sẽ giúp tiểu tử ngươi tiếp kiệm không ít thời gian.

- Đúng vậy, tiền bối dạy chí phải.

Những nơi bị đánh dấu đều đã bị đào vậy thì tìm ở những nơi chưa đánh dấu là được, trên địa đồ chỉ vẽ lại một phần của bí cảnh nhưng hắn có thể thấy được ở phía tây còn rất nhiều khoảng trống.

- Tây tiến.

Ba ngày sao, bên trong một căn phòng sang trọng, Linh Mộng lạnh lùng nhìn đám huyết y nhân đang quỳ trước mặt nàng.

- Một chút tin tức cũng không tìm được ?

- Thuộc hạ đã toàn lực điều tra, Ma giáo hoàn toàn biến mất.

- Bọn chúng không phải ma quỷ sao có thể biến mất, cút hết đi.

- Tuân lệnh.

Nhìn đám thuộc hạ rời đi, ngọc thủ Linh Mộng xuất hiện hồng hỏa, đám vô dụng này không phải thuộc hạ của sư phụ thì nàng đã ném bọn chúng đi từ lâu.

- Nam nhân đều là một đám vô dụng, đến cuối cùng vẫn không thể sử dụng.

Ngọc thủ nhẹ giơ lên, hai hồng y nữ tử xuất hiện bên cạnh nàng.

- Mang tên ngốc kia đến đây.

Bây giờ tâm trạng của nàng rất không tốt cần phải làm gì đó để giải tỏa.

Hồng y nữ tử cung kính trả lời.

- Ba ngày trước Lâm Phong đã tiến vào tiểu thiên bí cảnh.

- Hử, hắn vào đó làm gì ?

Thông thường đan sư sẽ không vào bí cảnh vì thế mạnh của bọn họ không phải chiến đấu mà là luyện đan.

Linh Mộng mỉm cười.

- Ngươi tưởng trốn vào bí cảnh thì ta không làm gì được ngươi sao?

- Muh ha ha ha ha ha… lão tử đúng là thiên tài.

Lâm Phong vừa tiêu diệt xong một đầu huyền cấp xuyên sơn thử sao đó lại đào được hơn trăm khối linh thạch bên trong hang động, trong đó có mấy khối trung phẩm, tổng cộng thu được hơn 500 khối hạ phẩm linh thạch.

Mấy ngày nay phải nói vận khí của hắn khá tốt, mỗi ngày đều thu vào hơn trăm khối linh thạch, vừa có thể đánh quái gia tăng thực lực vừa có linh thạch dùng để tu luyện, nhân sinh tươi sáng từ đây.

Trãi qua một thời gian càn quét thì Lâm Phong nhận ra rằng đám yêu thú giỏi đào hang thường giàu có hơn đám yêu thú bình thường nên hắn quyết định tập trung vào đám này, kết quả số lượng linh thạch vào túi càng ngày càng tăng.

- Dãy núi phía trước chắn ngang linh mạch, không chừng có thể đào được linh thạch ở đó.

- Dãy núi đó vừa cao vừa dài, thật sự có thể đào được sao ?

Lâm Phong nhìn dãy núi hùng vĩ cách hắn mấy dặm đường, ít nhất cũng có mấy chục ngọn núi nối liền nhau, muốn tìm ra chỗ đào linh thạch không phải là chuyện dễ.

- Tiểu tử ngươi lại gần thêm một chút để lão phu quan sát.

- Được rồi.

Lão đầu bát học đa tài, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, đáng tiếc lão chỉ là khí linh nếu không thời đại này chính là sân khấu của lão rồi.

Lâm Phong đi đến gần ngọn núi thì nghe được âm thanh yêu thú gào thét, phía trước truyền đến tiếng đánh nhau, hắn liền chạy tới hóng chuyện theo bản năng.

Cách đó không xa một đám đệ tử thánh cung đang kịch chiến với mấy trăm đầu hầu yêu, vừa nhìn đã nhận ra đám yêu thú chiếm thượng phong.

Trong đám đệ tử thánh cung có hai nữ pháp sư đứng bên trong vòng vây liên tục kích hoạt pháp chỉ, bên ngoài là một đám nam tu cầm binh khí chiến đấu.

Đám yêu hầu cũng không phải dạng vừa, mấy chục con đứng thành vòng tròn vây chặt đám tu sĩ, số còn lại thì đứng từ xa lấy đá ném, đá ở khu này vừa cứng vừa to nếu bị ném trúng chỗ yếu hại thì ôi hôi ai tai.

- Tiểu tử phía trước hình như có động tĩnh.

- Yêu hầu ở đâu mà nhiều vậy ?

Lâm Phong nhìn mấy trăm đầu yêu hầu đang kéo tới liền bỏ đi kế hoạch ăn hôi, hắn hướng về đám tu sĩ hét lớn.

- Các vị đạo hữu chạy mau, viện binh yêu hầu sắp tới đây rồi.

Đám tu sĩ nghe Lâm Phong nói liền cảm nhận được tiếng la hét từ xa truyền đến, một tên lớn tiếng hét lên.

- Rút.

Cả đám tu sĩ hướng về phía Lâm Phong chạy đi.

- Đậu xanh, các ngươi chạy đến đây làm gì ?

Lâm Phong nhìn cả ngàn đầu yêu hầu đuổi tới thầm mắn bản thân xui xẻo, hắn lấy ra mấy viên hắc châu ném xuống đất rồi chạy đi, hắc châu vừa chạm đất liền nổ tung tạo thành vô số hắc vụ, thứ này có thể tạm thời vô hiệu hóa khứu giác của yêu thú dưới địa cấp.

Nữa giờ sao, Lâm Phong dừng lại bên cạnh một con suối, phía sao hắn là đệ tử thánh cung, đám người này chạy sau hắn suốt cả đoạn đường làm hắn cứ tưởng là hầu yêu đuổi theo.

Một thanh niên từ bên trong đám người bước tới mỉm cười với Lâm Phong.

- Không biết vị đồng môn này xứng hô thế nào ?

- Lâm Phong, nội môn đệ tử Đan cung.

- Lâm huynh đệ, ta là Cao Dương nội môn đệ tử chiến cung, vừa rồi đa tạ huynh đệ giúp đỡ.

Lâm Phong nhìn vẻ mặt hòa nhã của đối phương cũng không tiện phát tác, lần này xem như vô tình làm việc tốt vậy.

- Cao sư huynh không cần khách khí, giúp đỡ đồng môn là chuyện nên làm.

- Dù sao cũng phải đa tạ Lâm sư đệ một tiếng.

Hai người nói chuyện vài câu liền trở nên thân thuộc, Cao Dương có ý mời Lâm Phong cùng tham gia bắt yêu, với thực lực của mấy người bọn họ thì rất khó vượt qua dãy núi phía trước.

Lâm Phong suy nghĩ một chút thì gật đầu đồng ý, một mình hắn chắc chắn không thể vượt qua đám yêu hầu kia, đi đường vòng thì mất rất nhiều thời gian.

Cao Dương thấy đối phương gật đầu thì dẫn hắn đến chỗ mấy thanh niên còn lại, khi nghe nói Lâm Phong là đệ tử Đan cung thì đám người vừa ngạc nhiên vừa thất vọng, thực lực của đan sư thuộc hàng thấp nhất, thêm một tên cũng không có nhiều tác dụng.

Một tên đệ tử nhìn dãi núi phía trước lo lắng hỏi.

- Cao sư huynh bây giờ chúng ta phải làm sao đây ?

- Với thực lực của chúng ta không thể vượt núi chỉ có thể đợi thêm vài vị đồng môn đến, sao đó bàn bạc tiếp.

- Vậy phải đợi đến bao giờ ?

Cao Dương im lặng, vấn đề cao thâm thế này có trời mới biết, đành phải xem vào thiên ý thôi.

Đúng lúc này Lâm Phong ở bên cạnh lên tiếng.

- Đệ nhìn thấy ở gần đây có vài loại ma vụ thảo, không chừng có thể dùng được.

- Thứ đó có tác dụng gì ?

- Có thể dùng để luyện chế ma vụ đan làm hạn chế tầm nhìn của đám yêu hầu kia, nếu dùng với số lượng lớn có thể khiến cho hai mắt yêu hầu tạm thời không thể nhìn thấy.

- Thật sao ?

Đám người Cao Dương nghe được những lời này vẻ mặt đều mừng rỡ, có thề làm cho đám yêu hầu kia không thấy đường thì chuyện vượt núi sẽ có cơ hội.

Bên dưới chân núi có một đám cỏ đầu trắng, nhìn từ xa bọn chúng bồng bền như những làng khói, thứ này còn có thể phát sáng vào ban đêm nên có tên là ma vụ.

Xung quanh ma vụ thảo không thấy bóng dáng của yêu hầu, có lẽ đám cỏ này khá vô dụng nên bọn chúng cũng không đến canh giữ.

Nữa giờ sao phần lớn ma vụ thảo đã được Lâm Phong thu vào túi trữ vật, hắn tìm một chỗ an toàn bắt đầu luyện đan, đám người Cao Dương tìm một nơi gần đó nghĩ chân, vừa có thể vận công điều khí vừa có thể giúp Lâm Phong hộ pháp.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.