Lão đầu trả lời bằng giọng khinh bỉ.
- Luận về mưu kế trên đời này lão phu đệ nhị thì không ai dám làm đệ nhất, một khi lão phu thành công thì bên dưới thánh nhân tiểu tử ngươi có thể cân tất.
- Lão luyện cái gì mà ghê vậy ?
- Đưa lão phu đến khe nứt chẳng phải tiểu tử ngươi sẽ biết sao ?
- Lại thả thính…
Lâm Phong nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định không đi, lỡ như bị Ma giáo tập kích không cẩn thận rời vào khe nứt thì thánh nhân cũng không cứu được hắn.
Khoảng cách từ Địa Sơn thành đến Thương Vân thành gần nữa tháng đi đường, Lâm Phong đã đi được một nữa vẫn chưa thấy Ma giáo xuất hiện, không chừng bọn người đó đã thấy khó mà lui.
Đường đến Thương Vân thành càng lúc càng gần, trên đường đi ngoài trừ một đám yêu thú bị Lãnh Phi Dao tiêu diệt thì không có gì bất thường.
- Phía trước chính là Thương Vân thành.
Lâm Phong nhìn thất sắc phong linh trước mặt, từng kỉ niệm lại tràn về, không có thú triều thì nơi này vẫn là một tòa thành náo nhiệt.
Bên ngoài thất sắc phong linh có một cái truyền tống trận bỏ hoang, bên trên có khắc vài dòng chữ nhỏ, Lâm Phong vừa nhìn thấy hai mắt liền sáng lên.
- Còn nhớ Thương Vân ngũ cung gặp lại, đây nhất định là do Huân Vũ để lại.
Lãnh Phi Dao nhìn bộ dáng vui vẻ như được mùa của sư đệ, đôi mắt lén nhìn vẻ mặt của tỷ tỷ rồi bỉu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-dai-luc/2444225/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.