Đúng lúc này có một thanh niên từ bên ngoài tiến vào, vẻ mặt hớn hở.
- Nam Cung sư tỷ cuối cùng tỷ cũng tỉnh rồi.
- Lâm Phong đạo hữu là đạo hữu đã cứu ta sao ?
- Sư tỷ không cần khách khí, gọi một tiếng sư đệ là được.
Lâm Phong ngồi xuống bên cạnh Như Mộng nói sơ qua tình hình thương thế của nàng, tạm thời nàng không thể dùng linh lực còn phải tịnh dưỡng trong một thời gian dài.
- Một mình đệ xong vào vòng vây của đàn hấp huyết chu, tỷ không tưởng tượng được đâu, tình hình lúc đó phải gọi là thập tử nhất sinh, ngàn cân treo sợi tóc, nhờ đệ anh dũng thiện chiến làm cho bọn chúng phải rút lui.
Như Mộng mỉm cười.
- Vậy ta phải đa tạ đệ thế nào đây ?
Nàng biết thanh niên bên cạnh đang ngụy miệng, hấp huyết chu chỉ đi theo cặp chưa từng đi theo đàn nhưng chuyện hắn cứu nàng một mạng là sự thật.
- Quân tử tri ân bất cầu báo, đợi tỷ khôi phục linh lực đệ sẽ đưa tỷ trở về.
- Đa tạ.
- Sư tỷ tiếp tục nghĩ ngơi, đệ ra ngoài giúp tỷ canh giữ.
- Đợi đã…
Như Mộng nhìn đối phương rời đi liền gọi lại, giọng nói của nàng có chút không bình thường.
- Là đệ giúp ta chữa thương sao ?
- Đúng vậy, sư tỷ yên tâm kỹ thuật của đệ rất tốt, đảm bảo vài ngày là hết.
Lâm Phong nói xong liền xoay người rời đi, hắn còn ở lại tình hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-dai-luc/2444179/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.