Một lúc sau, cô lại nghe tiếng gào thét của nam nhân kia. Nam nhân ấy liên tục lay động cô nương kia, vừa gọi cô trong nỗi tuyệt vọng.
Cô nương ấy… đi rồi…
Thiên Kỳ chắc chắn rằng cô nương ấy đã ra đi, bởi cô nhìn rõ ràng một linh hồn thoát ra từ thể xác ấy. Linh hồn ấy còn chút lưu luyến muốn ở lại nhưng cuối cùng vẫn quyết định rời đi.
Khung cảnh dần tối sầm lại, thoáng chốc cô đã chìm trong bóng tối, trong lòng lóe lên một tia run sợ, cô mất phương hướng, không biết nên đi đâu về đâu…
Bỗng nhiên cô nhìn thấy một loại ánh sáng mờ mờ đang tiến dần tới chỗ của cô.
Thiên Kỳ ngày càng thấy rõ hơn, một bóng dáng nữ tử xinh đẹp đi nhẹ như gió lướt qua, thoáng chốc đã đến trước mặt cô.
Toàn thân thể nữ tử kia nhìn như trong suốt, thật mỏng manh. Nàng ta đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình lên chạm vào Thiên Kỳ. Lúc này cô mới nhìn rõ khuôn mặt của nữ tử kia, một gương mặt thanh tú và thật là giống cô.
- Giống nhau quá phải không?
Giọng của nữ tử ấy vang vọng, nghe như đến từ tứ phía, không xác định được nguồn phát ra thanh âm vừa rồi. Nữ tử kia không hề mở miệng nói, nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng, lại còn rất rõ ràng.
Thiên Kỳ chợt hiểu ra, nữ tử kia là đang dùng thần giao cách cảm để có thể nói chuyện với cô. Cô cũng đáp lại:
- Đúng, không lẽ cô chính là Lệ vương phi kia?
- Ta là vị vương phi đó, lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ky-truyen/947382/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.