Chỉ mới nghe tin Thiên Kỳ tới thỉnh an, Thái hậu đã vui mừng khôn tả, liền cho người dẫn cô vào ngay.
Chỉ mới bước vào, Thái hậu đã hỏi thăm:
- Kỳ nhi, lâu lắm không gặp con, con khỏe chứ. Mấy ngày Viễn nhi ở đó, nó có bắt nạt con không?
- Thái hậu người dạo này khỏe chứ?
- Ta khỏe, ta khỏe. Con thì sao?
- Thưa Thái hậu tiểu nữ khỏe.
- Con có vẻ không vui. Có chuyện gì không ổn sao?
- Không ạ.
Thấy Thiên Kỳ khó nói, Thái hậu cũng không gặng hỏi nữa, bà liền chuyển qua vấn đề khác:
- Thiên Kỳ, lâu rồi không gặp, con tặng ta một khúc đàn được không?
- Vâng, được chơi đàn cho Thái hậu thưởng thức là vinh hạnh của con.
Trong điện của Thái hậu, từng tiếng đàn trầm bổng ngân vang, không gian, thời gian lúc này như lắng đọng lại, tất cả đều im ắng, chỉ còn lại tiếng đàn của Thiên Kỳ êm dịu, nhẹ nhàng cất lên.
Có một vị khách không mời mà đến, thoáng nhìn là thấy hắn có vẻ là một người xuất thân cao quý, gương mặt hắn toát lên cái vẻ gì đó rất phong lưu. Một người như vậy lại đang ngồi trên cành cây cạnh điện Thái hậu, hắn đang thưởng thức tiếng đàn của Thiên Kỳ.
Sau một hồi chơi đàn say sưa, cô ngừng lại sau khi hoàn thành một khúc nhạc nhẹ nhàng. Tiếng đàn đã ngưng, nhưng hình như dư âm vẫn còn đang vang vọng. Trong điện tiếng nói tiếng cười hòa nhã, ngoài điện một lữ khách cười nhếch mép, rời đi.
___________
Rời khỏi điện Thái hậu, cô bước từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ky-truyen/947345/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.