Vài canh giờ sau, Thiên Kỳ đã khá hơn. Đôi môi cô lại hồng hào như thường, mồ hồi không đổ ra nữa, đôi mắt lúc này khẽ nhắm một cách dễ chịu. Chính bà đã giải độc cho cô, bà quay qua hỏi Sương nhi và Tuyết nhi:
- Ba vị cô nương làm gì mà lên Xà sơn này?
- Chủ tử của tiểu nữ muốn lên đây để….
- Ta không cần biết các người đến đây làm gì, nhưng ở đây rất nguy hiểm, không tiện ở lại, trời sáng thì mau xuống núi đi, cô nương này cũng sắp tỉnh rồi.
- Đa tạ ân đại thẩm cứu giúp. Nhưng sao người biết chủ tử của tiểu nữ là nữ nhân.
- Cô nương nhà cách ngươi chỉ cần nhìn sơ qua đã biết là nữ tử.
- Vâng, đại thẩm- Sương nhi cúi đầu.
Vị đại thẩm kia xua tay không nói gì thêm, chỉ vài khắc sau, Thiên Kỳ tỉnh dậy. Cô khẽ nhíu mày, đôi mắt từ từ mở ra, đôi tay khẽ cử động. Tuyết nhi nhận ra, kêu lên:
- Quận chúa, người tỉnh rồi sao?
- Ta đang ở đâu vậy Tuyết nhi?
- Chúng ta đang ở nhà của Đại thẩm, người đã cứu sống người đó.
Thiên Kỳ nhìn qua người phụ nữ kia. Bà ấy có một mái tóc dài, đen nhánh, rất mượt. Gương mặt bà rất phúc hậu, không có vẻ là người xấu, chả hiểu sao cô lại thấy người phụ nữ này có chút quen thuộc. Cô nghĩ, đây có lẽ là dược sư mà đại thúc kia nhắc tới. Bà đang ngồi bên bếp lứa bập bùng, căn nhà này nhỏ nhưng lại rất ấm cúng, có hương thuốc thoang thoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ky-truyen/947333/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.