Trong nhà kho rất im ắng, có đôi khi nghe được tiếng chuột kêu, giọng nói của Hoàng Thao trầm thấp, nhẹ nhàng, trong không gian yên tĩnh này như lưu lại một dư vị đặc biệt.
– Tôi cũng đang hối hận đây!
Cố Trường Khanh chu miệng:
– Đáng ra tôi nên bỏ đi, không cần phải bị nhốt ở đây với anh!
Hoàng Thao cười cười:
– Em không nỡ để tôi bị thương.
Đôi mắt lấp lánh sáng bừng trong bóng tối, trong ánh mắt là ý cười ngập đầy.
Cố Trường Khanh lườm một cái:
– Đừng tự sướng nữa đi!
Cô thở dài, thấp giọng nói:
– Anh ra tay trượng nghĩa, quên mình cứu tôi, sao tôi có thể bỏ đi trơ mắt nhìn anh bị thương vì tôi, như vậy quá vô lương tâm!
Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói:
– Mặc kệ nói thế nào, cảm ơn anh!
Hoàng Thao khẽ cười không lên tiếng, hồi lâu sau mới nói:
– Em bảo bọn họ đến bắt em làm gì? Đòi tiền chuộc?
– Không phải!
Cố Trường Khanh thấy mình đã làm phiền anh nên cũng không giấu diếm thêm nữa, đem chuyện Phùng Tước gọi điện thoại cho mình ra kể lại cho Hoàng Thao nghe. Hoàng Thao nghe xong cười lạnh:
– Thì ra có liên quan đến anh ta! Rốt cuộc anh ta đã làm gì? Còn để liên lụy đến em?
Cố Trường Khanh lắc đầu:
– Tôi không biết.
Hoàng Thao tức giận:
– Không phải em là bạn gái anh ta sao? Sao cái gì cũng không biết?
– Ai nói là bạn gái thì nhất định cái gì cũng phải biết, anh ấy không nói đương nhiên là có lí do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-tro-ve/1270675/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.