Hai người ngồi trong một quán ăn trong thị trấn.
Phùng Tước chọn mấy món đặc sản Hồ Bắc:
– Uống bia không? Anh hỏi.
– Được!
Cố Trường Khanh ngồi đối diện anh, lòng không thể bình tĩnh nổi, cô cảm thấy uống bia có lẽ sẽ khá hơn chút.
Phùng Tước lại gọi phục vụ mang hai chai bia lên:
– Buổi chiều còn phải đi làm không thể uống nhiều.
Cố Trường Khanh nhìn anh, gương mặt anh trông rất bình tĩnh, anh bật bia rót vào hai cốc thủy tinh, bọt bia dâng lên rồi tràn ra khỏi cốc.
– Tràn rồi!
Cố Trường Khanh khẽ nhắc nhở, Phùng Tước vội lấy khăn lau sạch bàn:
– Anh không cẩn thận…
Anh đưa một cốc đến trước mặt Cố Trường Khanh, lại bưng cốc còn lại lên uống.
– Đừng uống nhiều quá!
Cố Trường Khanh khẽ khuyên can.
Phùng Tước buông cốc, anh nhìn cô cười cười, bên môi còn chút bọt bia:
– Anh hơi khát!
Cố Trường Khanh không biết nên nói gì đành phải bưng cốc lên uống một ngụm, lại một ngụm, bất tri bất giác đã hết nửa cốc.
Quả nhiên là cồn có thể khiến tâm tình bình ổn.
Cố Trường Khanh nhớ lại khi vừa về nước lúc gặp lại Lý Giai thì dường như có rất nhiều chuyện không thể kể hết, hai người nói chuyện ríu rít không thôi. Cũng là mấy năm không gặp nhưng Cố Trường Khanh lại không biết nên nói gì với Phùng Tước. Đã lâu không gặp? Anh có khỏe không? Không hiểu sao cô không muốn nói những lời này.
Cô nhìn Phùng Tước trước mặt, anh vẫn ngồi nghiêm chỉnh như bình thường, lúc này bờ vai anh càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-tro-ve/1270668/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.