Thời tiết cuối thu mát mẻ, trời cao không một gợn mây.
Bên ngoài sân tennis là thảm cỏ lớn, hai bên trồng những cây ngô đồng cao ngất, cành lá xum xuê.
Cố Trường Khanh và Phùng Tước đứng dưới một gốc ngô đồng, nghe thấy tiếng gọi, hai người đều quay đầu lại, dưới bóng cây rậm rạp, sắc mặt hai người đều như trầm xuống.
Arce bước về phía hai người, rất tự nhiên đứng bên cạnh Cố Trường Khanh, anh ta nhìn Phùng Tước, hỏi Cố Trường Khanh:
– Helen, anh ấy là ai vậy? Hình như không phải là học sinh trường ta.
Lòng Cố Trường Khanh hoảng hốt, Phùng Tước có thân phận đặc biệt, tốt nhất không để cho bọn họ biết lai lịch của anh, nếu không, một khi để bọn Khưu Uyển Di biết được thì chẳng phải là rất phiền toái sao?
Nghĩ vậy, cô nhìn Arce, rất tự nhiên giới thiệu:
– Đây là một người anh em vô tình quen lúc nghỉ hè, cũng là người Trung Quốc, giờ đang học ở đây, hôm nay anh ấy đi xem thi đấu với bạn, vừa khéo gặp được nhau.
Sau đó lại nhìn về phía Phùng Tước:
– Đây là đàn anh khóa trên của em.
Arce nghe Cố Trường Khanh giới thiệu rồi cẩn thận nhìn Phùng Tước, thấy anh bề ngoài tuấn tú, khí chất trầm ổn nhưng ăn mặc khá bình thường. Cuộc sống đã dạy anh ta cách phán đoán thân phận con người qua vẻ bề ngoài, giờ trên người Phùng Tước không hề có bất kì thứ gì có thể biểu hiện ra thân phận của anh, theo Arce thấy, đây cũng chẳng phải là người rất khó lường. Chỉ là vừa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-tro-ve/1270625/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.