Triệu Chân Chân nghĩ Cố Trường Khanh không tin, kéo kéo tay cô:
– Mắt thấy là thật nhất, cậu đi theo mình, mình chứng minh cho cậu thấy, tránh cho cậu lại nghĩ mình đang lừa cậu.
Cố Trường Khanh hơi giãy ra, Triệu Chân Chân càng dùng sức bám tay cô:
– Đi theo mình!
Nói xong không cho phân trần, cứ thế kéo cô ra ngoài.
Cố Trường Khanh không giãy nữa, yên lặng đi theo sau Triệu Chân Chân.
Triệu Chân Chân kéo cô xuống lầu, ra khỏi ký túc xá, tay cô nắm chặt cổ tay Cố Trường Khanh đến độ khiến Cố Trường Khanh thấy đau.
Cố Trường Khanh nhìn Triệu Chân Chân, khẽ cười:
– Chân Chân, cậu vội cái gì? Nếu đã học ở đây thì sẽ chẳng chạy đi mất, có cần vội thế không?
Lúc này Triệu Chân Chân mới ý thức được mình có chút nóng vội, cô buông tay, cười xấu hổ nói:
– Chẳng phải là thấy cậu không tin thì mình mới vội sao?
Thấy Cố Trường Khanh dừng bước, cô ta cũng dừng lại cười gượng:
– Vậy bây giờ có đi không?
Cố Trường Khanh lẳng lặng nhìn Triệu Chân Chân một lần, Triệu Chân Chân có chút chột dạ, ngay tại lúc Triệu Chân Chân không nhịn được định hỏi tiếp thì Cố Trường Khanh mới cười khẽ:
– Đi, sao lại không đi, cậu nói anh ta như thể người trên trời mới có, mình không đi gặp một lần thì đúng là không cam lòng.
Nếu đã tuyên chiến thì tôi há có thể hoảng sợ lùi bước? Các người độc ác thì đừng trách tôi vô tình.
Triệu Chân Chân mỉm cười:
– Mình biết mà, nhất định cậu sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-tro-ve/1270620/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.