– Đây là cách anh nói?
Cố Trường Khanh nhìn trang web dạy nấu ăn, khóc không ra nước mắt.
Phùng Tước nhìn cô một cái:
– Tự tay làm càng thể hiện được thành ý của em, dù sao không thể tìm ra đồ ở nơi này thì thành ý do chính tay em làm sẽ bù lại được hương vị.
Cố Trường Khanh nghe xong, hận không thể đâm đầu vào máy tính chết luôn đi cho xong.
– Em lớn thế này rồi, ngay cả trứng còn chưa tự ốp bao giờ, em ăn bánh bao nhưng chưa từng thấy bột mì, ngay cả chợ em cũng chưa từng đến…
Cố Trường Khanh thở hổn hển nhìn vào những nguyên liệu được giới thiệu mà gào lớn:
– Mấy cái này là cái gì? Chúng nó không biết em, em cũng không quen chúng nó, anh giết chết em đi.
Phùng Tước nhìn cô, “hừ” một tiếng:
– Này, Cố Trường Khanh, em đang làm nũng với anh đấy à? Là ai đã nói nhất định phải cố gắng, nhất định phải tìm cơ hội để gặp mặt Jacklyn? Là ai nói nhất định phải để cho đối phương cảm nhận được thành ý và quyết tâm của em? Thì ra chỉ là nói suông?
Cố Trường Khanh hơi đỏ mặt:
– Ai làm nũng?… Em nói thật, những chuyện này em không làm được.
Lòng hoảng sợ, trước mặt anh mình dường như rất dễ thả lỏng bản thân, rất dễ nổi cáu… nó chứng tỏ điều gì?
– Vậy lúc trước em có biết kinh doanh, chơi cổ phiếu không?
Vẻ mặt Phùng Tước rất nghiêm túc:
– Không biết nhưng sau vẫn học được đó thôi? Không có gì là không thể. Em muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-tro-ve/1270613/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.