Phùng Tước đến vừa lúc ăn cơm trưa, cả nhà vú Dung rất nhiệt tình mời anh ăn cơm. Người ở đây rất hiếu khách, chỉ cần có khách đến thì sẽ vô cùng nhiệt tình tiếp đón. Vú Dung và mẹ Tiểu Minh làm một bàn đầy đồ ăn. Cha Tiểu Minh thấy Phùng Tước là con trai nên còn mua cả rượu Thiệu Dương về. Ở nông thôn không có rượu ngon, rượu Thiệu Dương đã là không tệ. Trên bàn cơm, cha Tiểu Minh liên tục chúc rượu Phùng Tước, vú Dung lại nhiệt tình gắp đồ ăn cho anh, Cố Trường Khanh lại thành ra bị lạnh nhạt. Lý Giai ở bên bưng bát cơm cười giảo hoạt, ánh mắt đảo qua đảo lại từ Cố Trường Khanh sang Phùng Tước rồi lại từ Phùng Tước sang Cố Trường Khanh, nhìn đến độ Cố Trường Khanh thấy run run trong lòng. Nhưng thái độ của Phùng Tước vẫn rất thoải mái, như thể hành động ngàn dặm xa xôi chạy đến đây cũng là bình thường. Cha Tiểu Minh mời rượu anh sẽ uống, vú Dung gắp đồ ăn anh sẽ ăn, thái độ hòa thuận khiêm tốn, Cố Trường Khanh nhìn vú Dung cười như vậy thì biết bà rất thích Phùng Tước. Cố Trường Khanh nhìn Phùng Tước chằm chằm, cô muốn xem xem anh sẽ giải thích gì với cô? Mà Phùng Tước vẫn không thèm nhìn cô, có đôi khi ngẫu nhiên chạm mắt nhau thì sẽ nhanh chóng quay đi khiến cho Cố Trường Khanh vừa bực mình vừa buồn cười. Ăn cơm xong, Phùng Tước say rượu. Anh đứng lên, nói mấy câu cảm ơn đã tiếp đãi rồi người lảo đảo, cuối cùng ngã phịch xuống ghế, bất tỉnh nhân sự. Cha Tiểu Minh cười nói: – Nhất định là đi cả đêm, quá mệt mỏi, lại uống nhiều rượu như vậy nên mới không chịu được. Vú Dung vội bảo cha Tiểu Minh đỡ Phùng Tước lên lầu, vào phòng Cố Trường Khanh. – Vú không chuẩn bị phòng cho cậu ấy, tạm thời để cậu ấy ngủ ở phòng con đi, lát nữa vú sẽ dọn phòng khác cho con. Vú Dung nói với Cố Trường Khanh. Cố Trường Khanh hơi cắn môi nghĩ thầm, giỏi gớm, đầu tiên là giành đi sự chú ý của vú Dung, bây giờ đến cả phòng cũng giật luôn đi. Vú Dung vội vã nấu canh giải rượu cho Phùng Tước. Lý Giai ở bên cười nói với Cố Trường Khanh: – Phùng Tước nhà em lợi hại thật, chỉ mấy câu đã thu phục được cả nhà vú Dung rồi. – Cái gì mà Phùng Tước nhà em? Đừng có nói lung tung. Lý Giai cười nói: – Tiểu tử kia có ý với em, chỉ cần không mù thì đều có thể nhìn ra, còn em, em có ý gì không? Nói tới đây, cô kéo Cố Trường Khanh ra một góc vắng, thấp giọng nói: – Cậu ấy có bối cảnh tốt như vậy, tuyệt đối rất có lợi cho em, em xem, lần trước chỉ lộ diện một lần, chẳng cần nói gì đã giải quyết xong mọi chuyện rồi, nếu có cậu ấy giúp, kế hoạch của chúng ta sẽ dễ dàng thành công hơn. Cố Trường Khanh cười cười nói: – Chẳng phải em đã nói rồi sao? Yêu sớm không tốt. Cô xoay người đi vào phòng bếp. Phùng Tước này nào có dễ lợi dụng như vậy? Thế giới của anh là ánh sáng, không thể chứa được chút hắc ám nào. Còn cô, nhất định không thể quang minh chính đại được, nhất định phải âm mưu quỷ kế, nhất định phải âm hiểm tàn nhẫn. Nếu không cô sẽ đi vào vết xe đổ của kiếp trước, chỉ có đường chết. Bọn họ giống như nhóm máu A và nhóm máu B, không thể dung hòa trong cùng một cơ thể. Trong tình huống này thì còn nghĩ gì, có thể giữ được quan hệ bạn bè đã là rất tốt rồi. Cô không bài xích việc kết hôn nhưng tình yêu không phải là điều kiện tiên quyết để kết hôn. Tình yêu là thứ hư vô, vô dụng nhất, càng vui vẻ lắm càng đau đớn nhiều. Chẳng có tác dụng gì cả. Chồng của cô không nhất thiết có thể giúp đỡ cô nhưng nhất định phải thấu hiểu, thống nhất với cô. Rất rõ ràng, Phùng Tước không thích hợp, anh tuyệt đối không thể nào chấp nhận được cách xử sự của cô. Nhưng anh còn trẻ, tình cảm mơ hồ này có lẽ chỉ là thiếu niên nhất thời hồ đồ, có lẽ là vì nụ hôn đêm ấy, cũng như Triệu Nghị với mình và với Khổng Ngọc Phân, chưa biết chừng sẽ nhanh chóng thay đổi. Mình cũng chẳng cần quá để tâm, cứ để thuận theo tự nhiên là được rồi. Nói gì thì nói, có thể duy trì quan hệ với anh vẫn là chuyện rất tốt với cô. Cố Trường Khanh đi đến phòng bếp, vừa khéo vú Dung đã nấu canh giải rượu xong, bà đưa bát canh cho Cố Trường Khanh, nói: – Người ta ngàn dặm xa xôi tới gặp tiểu thư, giờ say như thế này, về tình về lý tiểu thư đều nên tỏ vẻ quan tâm một chút đi. Tỏ vẻ quan tâm? Được rồi, giữa bạn bè, tỏ ra quan tâm lẫn nhau cũng là bình thường thôi. Cố Trường Khanh gật gật đầu, bưng canh giải rượu lên lầu hai. Vừa đẩy cửa ra đã ngửi thấy mùi rượu, nhưng cũng may còn không quá gay mũi, vẫn có thể chịu được. Cố Trường Khanh đi vào, thấy Phùng Tước nằm trên giường, hai chân thõng ở bên ngoài, cha Tiểu Minh đã quên cởi giày cho anh. Cô nhìn anh nằm cong người, hiển nhiên là không thoải mái, mày nhăn lại, hai chân muốn gác lên giường nhưng có lẽ trong tiềm thức vẫn biết mình còn chưa cởi giày nên vẫn tự khắc chế mình. Cố Trường Khanh nhíu mày, nhớ lại trước kia anh từng giúp đỡ mình nên đi tới, giúp anh cởi giày. – Đây là lần đầu tiên tôi cởi giày cho người khác đó, ngay cả ông ngoại tôi cũng chưa được hưởng thụ sự đãi ngộ này đâu, coi như là trả nợ cho anh… Cô vừa nói vừa đẩy chân anh lên giường. Khi ngẩng đầu lại phát hiện anh đang nhìn mình mỉm cười, nụ cười trong veo như trẻ thơ, lại ấm áp, sáng bừng như ánh mặt trời khiến lòng cô hơi nóng lên. Sau đó anh nghiêng người, rút chân lại rồi ngủ tiếp, nụ cười đó như chưa từng xuất hiện vậy. Cố Trường Khanh đi tới vỗ vỗ vai anh: – Anh Phùng Tước, anh Phùng Tước! Vỗ vai không tỉnh lại đổi sang vỗ mặt, vỗ vài cái cuối cùng anh cũng tỉnh lại. Anh mở to mắt, ngơ ngác nhìn cô, ánh mắt có chút mơ hồ. – Vú Dung bảo em mang canh giải rượu lên cho anh, uống xong rồi hãy ngủ, tỉnh dậy sẽ không sao cả. Cố Trường Khanh bưng bát đến trước mặt anh. Anh chớp chớp mắt, hơi ngồi dậy, lắc lắc đầu, định vươn tay đón lấy bát nhưng lại như không tìm thấy tiêu cự nên tay quơ vào không khí. Hai người đều sửng sốt. Cố Trường Khanh cười nói: – Anh Phùng Tước, anh làm thế không phải là muốn em bón cho anh chứ. Mặt Phùng Tước vốn hơi trắng bệch giờ lại đỏ ửng, lại lắc lắc đầu, lúc này đã tìm được đúng mục tiêu, đón lấy bát rồi uống hai ngụm. Cố Trường Khanh ngồi bên giường, nhìn anh từ khoảng cách gần như vậy, phát hiện tóc anh vừa đen vừa dày, lông mày vừa rậm vừa thô, ngay cả lông mi cũng rất dày, cúi nhìn xuống lại càng giống như hai chiếc bàn chải. Nhưng khi anh ngước mắt lên, lông mi dài lại biến thành cánh quạt vừa đen vừa dày, ánh mắt anh sở dĩ trông sâu như vậy cũng nhờ đôi mi dài này. Cô đang nghiên cứu rất thích thú nên không phát hiện, đối phương đang đỏ mặt trong cái nhìn chăm chú không hề che đậy của cô. – Nào có cô gái nào nhìn con trai chằm chằm như thế. Có cô gái nào không hàm súc thế sao? Anh bỗng nhiên mở miệng. Thật ra ánh mắt của cô chỉ đơn giản là thưởng thức, không hề có tư tưởng không trong sáng gì nhưng rõ ràng đối phương lại không hề nghĩ thế. Cố Trường Khanh thẳng thắn thừa nhận: – Em vốn là loại không có hàm súc, anh cũng biết mà. Cô nhìn anh, hơi hơi cười. Phùng Tước như nghĩ tới điều gì, tai như chảy máu, rặng mây đỏ nhanh chóng bay tới tận cổ. Cố Trường Khanh chưa từng thấy cậu con trai nào xấu hổ như vậy, hơn nữa người này còn là Phùng Tước, là Phùng Tước đứng đắn, cổ lỗ sĩ. Bất tri bất giác, cô lại nổi ý đùa dai, cố ý mở to mắt, tỏ vẻ ngây thơ: – Anh Phùng Tước, mặt anh đỏ thế. Phùng Tước phun luôn ngụm canh trong miệng ra, sau đó lại ho sặc sụa, bát canh trong tay đổ hết lên người. Cố Trường Khanh nhìn thấy, theo phản xạ vội cầm khăn ở bên lau cho anh: – Trời ạ, đổ hết ra rồi. Lau được mấy giây thì tay đã bị anh nắm lấy, anh khàn giọng nói: – Không cần lau nữa. Anh cúi đầu, lòng bàn tay nóng như lửa. Cố Trường Khanh liếc mắt nhìn qua quần anh, nơi đó rõ là đã dựng lều lên rồi… Cố Trường Khanh dù có không hàm súc cỡ nào thì cũng chỉ là cô gái hơn hai mươi tuổi, thấy như vậy cũng có chút ngượng ngùng. Cô vội rút tay về, cúi đầu, Phùng Tước vội lấy chăn đắp lên người. Hai người đều có chút xấu hổ, Cố Trường Khanh đón lấy chiếc bát trong tay anh, nhẹ giọng nói: – Anh nghỉ ngơi đi. Đang chuẩn bị đi, bỗng nghe anh nói: – Bởi vì uống nhiều rượu. – Á? – Anh uống rượu vào mặt sẽ đỏ. Cố Trường Khanh run run một hồi rồi mới phản ứng lại, anh đang giải thích vì khi nãy đỏ mặt. Cô thực sự không nhịn được mà mỉm cười, không thể không nói, lúc ngốc nghếch thế này, Phùng Tước thực sự rất đáng yêu. Cô quay đầu nhìn anh cười nói: – Đương nhiên, bằng không thì còn vì cái gì được? – Cố Trường Khanh! Anh thẹn quá hóa giận, ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô nhưng lại thấy cô cười tinh quái như vậy, bao nhiêu tức giận đều hóa thành hư vô. Anh mỉm cười, mặt ửng đỏ, cười rộ lên như vậy trông rất đẹp: – Trẻ con biết cái gì? Cố Trường Khanh cười nói: – Vậy anh Phùng Tước có thể nói cho đứa trẻ như em biết, anh tới đây làm gì không? Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Phùng Tước bỗng trở nên nặng nề, rặng mây đỏ trên mặt cũng dần tan đi. Lòng Cố Trường Khanh hoảng hốt, chẳng lẽ thực sự là vì chuyện đó. Cô bỗng nhiên có chút lo lắng. Xa như vậy cũng tới chẳng lẽ chuyện này quan trọng thế sao? Nhưng mình cũng đâu có làm gì thực sự khiến Triệu Nghị bị tổn thương? – Giờ anh hơi đau đầu, đợi anh tỉnh rượu rồi sẽ nói với em. Anh vỗ vỗ trán. Cố Trường Khanh khẽ thở phào, vội đứng lên: – Em không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa. Nói xong đi ra ngoài. Phùng Tước nhìn cô đóng cửa lại, thở dài, so với lòng tắc nghẹn, chẳng bằng cứ hỏi thẳng ra, cẩn thận một chút, đừng xúc phạm đến cô là được. Anh xốc chăn lên, lòng xấu hổ không thôi. Vừa rồi anh lại… với một đứa trẻ. Phùng Tước, dù là uống rượu thì mày vẫn thật khốn kiếp. Nhưng trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh khi nãy hai người ở bên nhau. Cô cởi giày cho anh, miệng làu bàu, vẻ mặt đó như anh đang được hưởng phúc lớn vậy. Cô nhìn anh chăm chú, chưa bao giờ có người con gái nào to gan như vậy, khiến tim anh hoàn toàn mất đi kiểm soát… Cô nhìn anh cười, ánh mắt bừng sáng, nghịch ngợm, tinh quái, giảo hoạt nhưng lại thật đáng yêu. Nghĩ nghĩ, miệng anh hơi cong lên, anh nằm xuống, không bao lâu đã chìm vào giấc mộng đẹp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]