Trong điện thoại, giọng anh như có chút lo lắng.
Cố Trường Khanh nhướng mày, đây rõ ràng là lấy cớ hẹn gặp mình…
– Anh Phùng Tước, em rất muốn biết nhưng thứ bảy này em phải đi Hồ Nam mất rồi.
Đến khi anh ta quay lại chắc chắn sẽ biết chuyện kia, không biết sẽ phản ứng thế nào, cứ tránh đi thì hay hơn. Cố Trường Khanh có cảm giác, chỉ sợ Phùng Tước sẽ móc nối việc này vào mình, tuy anh đơn thuần nhưng tuyệt đối không ngu xuẩn, hơn nữa lại rất dễ nhìn thấu mình, bị anh ta chất vấn không phải là chuyện dễ chịu gì.
Chờ anh ta về quân đội rồi, thêm mấy ngày nữa, Triệu Nghị ổn định cuộc sống bên kia thì có lẽ anh ta sẽ không để ý đến chuyện này nữa.
– À… Không sao.
Dường như có chút thất vọng, Cố Trường Khanh hơi nhíu mày, anh lại hỏi:
– Đi Hồ Nam? Đi du lịch sao?
– Không phải, em muốn đi thăm người thân.
– Em có người thân ở Hồ Nam? Anh từng nghe Triệu Nghị nói nhà em không còn họ hàng gì?
– Đó là vú nuôi của em, rất thương em, cũng như người thân của em vậy. Bà không khỏe, em muốn đi thăm bà.
– Em thật có lòng.
Trong điện thoại, giọng nói của anh như mang theo chút ý cười.
– Không ngờ một cô gái xấu xa lại có lòng như vậy? Cố Trường Khanh cố ý đùa.
– Em lại nhắc chuyện này nữa, anh đã xin lỗi rồi mà.
Anh thở dài:
– Lòng dạ hẹp hòi.
Mấy chữ cuối đó vô cùng nhỏ, mang theo cách phát âm uốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-tro-ve/1270579/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.