Khổng Khánh Tường quay về biệt thự, lần này ông không làm ầm lên ở phòng khách nữa mà lôi cổ Khưu Uyển Di vừa mới bước ra chào lên lầu.
Ông xanh mặt kéo tay Khưu Uyển Di bước vội lên nhà, cũng chẳng quản Khưu Uyển Di có theo kịp không. Khưu Uyển Di loạng choạng chạy theo, tay đau đến thấu tim.
– Khánh Tường, anh nhẹ một chút, anh buông, để em tự đi!
Khưu Uyển Di khẽ van nài.
Nhưng Khổng Khánh Tường không quan tâm, ngược lại còn càng kéo mạnh tay hơn, Khưu Uyển Di đau đến độ khóc òa.
Hai người lên đến lầu hai, Cố Trường Khanh và Khổng Ngọc Phân nghe thấy tiếng động thì đều mở cửa phòng ra xem.
Khổng Ngọc Phân thấy cảnh này, vội gọi:
– Mẹ.
Khổng Khánh Tường quát lớn:
– Cút vào trong.
Khổng Ngọc Phân như con thỏ bị hoảng sợ, vội rụt đầu về.
Khổng Khánh Tường quay lại nhìn Cố Trường Khanh, nhớ lại thời gian qua nếu không nhờ số cổ phần cô ủy quyền cho thì chỉ sợ sẽ gặp rắc rối lớn, nhớ lại cô luôn ngoan ngoãn nghe lời, chưa bao giờ gây phiền phức cho mình, sắc mặt thoáng bình tĩnh lại:
– Trường Khanh, con cũng về phòng đi.
Ngữ khí khi nói chuyện với Khổng Ngọc Phân đúng là khác xa nhau một trời một vực.
Cố Trường Khanh như bị hoảng sợ, trông rất đáng thương khiến người ta không nỡ nói nặng lời:
– Vâng ạ!
Cô đi vào phòng. Chờ Khổng Khánh Tường kéo Khưu Uyển Di đi lên lầu rồi, cô lại hơi hé cửa ra, thấy đối diện, Khổng Ngọc Phân đang ló đầu nhìn lên tầng ba,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-tro-ve/1270577/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.