Lúc Cố Trường Khanh đến nhà Văn Kì Sơn thì Văn Kì Sơn còn chưa dậy, được chị Xảo vào báo thì ông mới rời giường, lòng đầy nghi hoặc đi xuống lầu, nhìn thấy Cố Trường Khanh đang ngồi trong phòng khách. – Trường Khanh, sao đến sớm vậy? Đương nhiên Cố Trường Khanh không thể nói là sợ ông sáng sớm đã chạy ra ngoài nên chỉ chỉ vào hộp ghép hình trên bàn, cười nói: – Tối qua cháu ghép cả đêm cũng không xong, ngủ không được, đợi mãi mới đến sáng, không nhịn được nên chạy đến đây. Văn Kì Sơn cười cười, thầm nghĩ: Quả nhiên vẫn là trẻ con, với những chuyện nhỏ nhặt này lại rất nhiệt tình. Ông đi đến bên Cố Trường Khanh: – Được, chờ ăn sáng xong, chú phải xem xem rốt cuộc hình vẽ thế nào đã làm khó được Trường Khanh của chúng ta! Chị Xảo nấu mì hải sản rất ngon, hai người ăn xong rồi cùng vào thư phòng. Cố Trường Khanh mở hộp xếp hình ra, vì để giữ chân Văn Kì Sơn cả một ngày nên cô mua hộp khó nhất, lớn nhất. Văn Kì Sơn nhìn rồi buột miệng nói: – Trường Khanh, cháu nên mua loại đơn giản thôi. Cố Trường Khanh ngẩng đầu, bĩu môi như thể đang tủi thân: – Chú Văn, ý chú là Trường Khanh rất ngốc đúng không… Văn Kì Sơn ý thức được mình lỡ miệng, vội cười lấp liếm: – Không phải, không phải, chú Văn cảm thấy chỉ là chơi giải trí thôi, không cần phải quá phức tạp… Cố Trường Khanh cười cười, hưng phấn đổ hộp xếp hình lên bàn, để hai người cùng ghép. Chú Văn nhìn hình gốc, cẩn thận quan sát rồi tỉ mỉ ghép từng mảnh nhỏ, nói với Cố Trường Khanh: – Nhưng trò chơi này rất hay, có thể rèn luyện khả năng quan sát, đồng thời bồi dưỡng tính kiên nhẫn và cẩn thận của con người. – Màu sắc thực sự rất phức tạp, hoàn toàn không tìm thấy chỗ liên quan, trông mảnh ghép nào cũng na ná nhau. – Đầu tiên cháu ghép từ bốn góc đơn giản lại trước, về phần trung gian, bố cục phức tạp thì làm sau, hơn nữa cứ thử đi thử lại, thực sự làm được những điều này thì sẽ chẳng có gì làm khó được cháu. Cố Trường Khanh ghi nhớ trong lòng: – Cũng giống như con người, đầu tiên phải có nền tảng vững chắc, cái gì có thể làm được thì làm trước, cái khó thì làm sau, cẩn thận, không được sợ thất bại, cố gắng thử nhiều lần thì nhất định sẽ thành công! Văn Kì Sơn ngẩng đầu, trong nụ cười là cả sự bất ngờ, ông vuốt đầu Cố Trường Khanh khen: – Trường Khanh, không ngờ rằng cháu lại hiểu sâu được như vậy! Lúc trước dường như đã xem thường tiểu cô nương này rồi. Cố Trường Khanh hơi đỏ mặt. 24 tuổi được khen thế này thì đúng là nên đỏ mặt. Hai người rất chăm chú, cẩn thận, đến trưa cũng mới chỉ ghép xong được bốn góc. Mắt hai người đều cay cay, bảo chị Xảo mang đồ uống lên, hai người nghỉ ngơi một hồi. Cố Trường Khanh nhìn đồng hồ treo tường, đã gần 11h, gần được nửa ngày rồi nhưng cô vẫn không dám mất cảnh giác. Nhân lúc nghỉ ngơi, chú Văn nói những chuyện kì thú trong công ty với cô, đang lúc vui vẻ thì điện thoại của Văn Kì Sơn bỗng réo. – Chú đi nghe điện thoại đã. Văn Kì Sơn vừa ấn nghe vừa đi đến bên cửa sổ, ánh mắt Cố Trường Khanh đuổi theo, lòng có chút lo lắng. Nghe ông nói: – Cái gì? Sao có thể xảy ra sai sót này? Không phải hôm qua tôi đã dặn anh rồi sao? Lông mày ông nhăn tít, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Cố Trường Khanh không nhịn được đứng lên, tim nhảy lên cuống họng. – Bây giờ? Văn Kì Sơn quay đầu nhìn qua Cố Trường Khanh một cái, càng nhíu mày: – Giờ không được, tôi có chút việc. Cố Trường Khanh đi đến bên Văn Kì Sơn, hai mắt lo lắng nhìn ông, nhỏ giọng nói: – Chú Văn, chú đã nói hôm nay thế nào cũng không đi… Văn Kì Sơn khó xử, lấy tay che điện thoại: – Công ty có chút việc gấp… Cố Trường Khanh quyết đoán cắt lời: – Cháu mặc kệ, cháu mặc kệ, chú đã đồng ý với cháu rồi! Nói xong không phân trần, giật lấy điện thoại trong tay ông rồi ấn kết thúc. Văn Kì Sơn nhìn cô, giọng đầy vẻ bất đắc dĩ như đang dỗ dành trẻ nhỏ: – Trường Khanh, đây là chuyện nghiêm túc, chú Văn đi rồi sẽ lại về, không mất nhiều thời gian đâu, là một khách hàng lớn, có vấn đề, công ty sẽ chịu nhiều tổn thất mất! Nói xong vươn tay định lấy lại điện thoại của mình: – Tổn thất thì kệ nó, chú nói lời phải giữ lời, chú Văn chẳng phải đã dạy cháu thế sao? Cố Trường Khanh giấu điện thoại ra sau lưng, lùi vội hai bước khiến ông bắt hụt. – Trường Khanh, đừng gây sự nữa. – Không, không được, hôm nay chú Văn không được đi! Cố Trường Khanh không chịu. Lúc này điện thoại lại réo, Cố Trường Khanh buồn bực muốn tắt máy, Văn Kì Sơn tiến lên trước, vội giật lấy điện thoại. – Được! Tôi đến ngay đây! Ông nói với người bên kia máy. Nói xong vỗ vỗ vai cô, an ủi: – Chú Văn sẽ trở lại ngay thôi, sẽ về ăn cơm trưa với Trường Khanh! Nói xong mặc kệ Cố Trường Khanh phản đối, đi ra ngoài cửa. Cố Trường Khanh nhìn ông đang vội bước đi, lòng dâng lên sự khủng hoảng, cô xông lên trước, bám chặt tay Văn Kì Sơn, nước mắt rơi xuống. – Chú Văn, chú Văn, đừng đi ra ngoài, chú nghe Trường Khanh… Văn Kì Sơn nghĩ Cố Trường Khanh không hiểu chuyện, vốn có chút tức giận nhưng quay đầu nhìn vẻ buồn bã của Trường Khanh, nước mắt ràn rụa thì không khỏi giật mình, vội dừng bước. – Trường Khanh, cháu sao vậy? Chú Văn sẽ trở lại nhanh thôi! Cố Trường Khanh ôm chặt lấy tay ông, nước mắt không ngừng: – Chú Văn, tin cháu đi, hôm nay chỉ cần chú ra ngoài sẽ bị tai nạn xe cộ đấy! Vì để chú Văn tin tưởng mình nên dù có bị ông nghi ngờ thì cô cũng đành nói thật. Nhưng lời cô nói thật vào tai Văn Kì Sơn lại thành trò đùa. Văn Kì Sơn bật cười: – Trường Khanh, cháu đang nói cái gì thế? Cháu biết xem bói từ bao giờ? Miệng sắt chặt đứt đường sống? Có thể trích dẫn lời của chủ tịch Mao làu làu như vậy thì đương nhiên ông là điển hình của người theo chủ nghĩa duy vật. Cố Trường Khanh cũng biết lời mình nói khó để khiến người ta tin tưởng nhưng trừ đó ra, cô thực sự chẳng có cách nào. Cô ngẩng đầu nhìn Văn Kì Sơn, cố sức khiến mình trông thành thật, đáng tin nhất. – Chú Văn, cháu biết cháu nói gì chú cũng sẽ không tin nhưng cháu nói là thật. Thực ra cháu đã 24 tuổi, 24 tuổi bị Khổng Ngọc Phân hại chết, kết quả khi tỉnh lại lại trở về 14 tuổi… Thấy vẻ mặt Văn Kì Sơn quái lạ, Cố Trường Khanh vội nói: – Cháu biết chuyện này nghe rất hoang đường nhưng đây đều là sự thật, chú Văn, tin cháu đi, kiếp trước, chính tại ngày hôm nay chú bị tai nạn xe mà qua đời, chú đừng đi ra ngoài, chú không được ra ngoài… Cố Trường Khanh hoảng đến phát khóc. Văn Kì Sơn sờ trán cô rồi kéo Cố Trường Khanh ngồi xuống sofa, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, lại có chút lo lắng. – Trường Khanh… Văn Kì Sơn nhìn vẻ lo lắng của cô, muốn nói lại thôi, như là không biết nên nói thế nào: – Biết biết cháu lo cho chú Văn, thời gian này áp lực quá lớn, tối lại ngủ không ngon… Rất rõ ràng là không tin cô, Trường Khanh 14 tuổi nói cho ông rằng cô đã 24 tuổi, còn nói hôm nay ông sẽ gặp tai nạn xe cộ mà chết, chuyện này bảo ông phải tin thế nào? – Chú Văn… Cố Trường Khanh bưng mặt òa khóc, tim như bị ai cào xé, rõ ràng biết chuyện xảy ra nhưng lại khó để được đối phương tin tưởng, cũng khó mà giúp đối phương trốn tránh, cảm giác bất đắc dĩ, lo lắng, kinh hoàng này như liệt hỏa thiêu đốt cô, khiến cô vạn phần thống khổ. – Chú nghĩ rằng cháu đang mơ mộng hão huyền, tinh thần có vấn đề? Chú Văn… Cố Trường Khanh ngẩng đầu, cầm tay ông, khẩn cầu nói: – Coi như cháu mơ mộng hão huyền, coi như tinh thần cháu có vấn đề, chú nghe lời cháu lần này, để cho cháu an tâm được không… chú Văn… Nước mắt cô rơi từng giọt xuống tay ông.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]