Mùa hè năm trước, tôi đã bỏ rơi Tần Chiêu Nghiệp một lần.
Khi biết anh là con của một gia đình giàu có, tôi đã ngồi một mình trong phòng rất lâu.
Tần Chiêu Nghiệp điên cuồng đập vào cửa phòng tôi hét lên: "Lâm Sam! Chỉ cần em nói một lời! Anh liền sẽ không rời đi nữa!"
Mẹ của Tần Chiêu Nghiệp là một người hầu rượu, người đã sinh ra anh ta sau lưng Tần gia.
Tần gia thế hệ này chỉ còn lại một đứa trẻ duy nhất chính là Tần Chiêu Nghiệp.
Đáng tiếc mẹ anh ấy mệnh bạc, còn trẻ liền đi, chưa kịp hưởng phúc.
Tần Chiêu Nghiệp đã bị rượt đuổi đánh đập từ khi còn nhỏ, người ta gọi anh là một đứa con hoang của tiện nhân.
Ngay cả khi Tần Chiêu Nghiệp muốn trở lại nhà họ Tần, anh ta cũng phải ra nước ngoài để dát một lớp vàng.
Nếu không, để người trong giới thượng lưu biết lai lịch của anh, nhất định sẽ khinh thường anh ấy.
Tôi đẩy cửa ra, cười nói với Tần Chiêu Nghiệp: “Tần Chiêu Nghiệp, anh thật sự thích em sao?”
Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi bướng bỉnh.
“Một năm nữa em sẽ thành người lớn, em sẽ thi vào Đại học Nam Kinh, tương lai trở thành luật sư lớn.” Tôi chọc chọc lồng ngực của anh, cười nói: “Còn anh, bởi vì bệnh của mẹ anh mang cả một thân nợ nần. Trông cậy vào em tốt nghiệp nuôi anh hả? Nằm mơ đi."
Tần Chiêu Nghiệp bị lời nói của tôi tổn thương, lại ẩn nhẫn nói:"Anh đã nói với bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-tro-ve-cha-but-tieu-tuu/2721084/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.