7.
Dù sao, Giang Tâm cũng lớn lên dưới mí mắt của bố mẹ tôi, chỉ nhiêu đó vẫn chưa đủ khiến cô ta bị đuổi ra khỏi nhà.
Đang trong kỳ nghỉ hè, hôm nào cũng vậy, nếu ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu tôi sẽ thấy Giang Tâm. Mỗi lần như vậy, tôi đều không nhịn được muốn ra tay.
Dù sao, từ sau sự việc lần ấy, chắc bây giờ cô ta đang... rất hận tôi.
Và kể từ ngày hôm đó, Giang Tâm bắt đầu an phận, không còn chủ động bắt chuyện với tôi nữa.
Xem ra cô ta đang muốn lấy lui làm tiến, trước mắt phải lấy được sự đồng cảm của bố mẹ, sau đó cô ta mới có được chỗ đứng vững chắc trong cái nhà này.
Thật đáng tiếc, tinh thần của người đ//iên không ổn định chút nào.
"Tiêu Tiêu, bố đã giúp con đổi sang họ Giang và đã đưa tên con vào hộ khẩu nhà chúng ta rồi. Sau này, con sẽ sống ở đây, được chứ?"
Bố mẹ vui vẻ trở về cùng với giấy xét nghiệm ADN và quyển hộ khẩu trong tay.
Đặc biệt, mẹ đã mua cho tôi rất nhiều quần áo đẹp.
Cho dù mỗi ngày tôi đều ăn mặc lôi thôi, mẹ cũng rất hài lòng.
"Bố, mẹ."
Tôi cười rạng rỡ, rồi gật đầu.
"Tiêu Tiêu, con vừa gọi chúng ta là gì?"
"Tiêu Tiêu?"
Bố và mẹ rất xúc động. Trong phút chốc, khóe mắt họ đỏ hoe, bố tôi phải quay sang chỗ khác để lau nước mắt.
Chị Giang Ngữ kinh ngạc, mở to hai mắt: "Bố, mẹ có nghe thấy không! Tiêu Tiêu vừa gọi hai người là bố mẹ! Chắc chắn là em ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-tro-lai/4456593/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.