Nghe xong lời đe dọa đó cô không hề tỏ ra run rẩy sợ sệt mà lại mỉm cười một cách khinh thường:
"Ông nghĩ là…tôi sẽ sợ sao?"
Lưu Khanh hoàn toàn bị thái độ kiên quyết này của cô đánh úp. Ông ta không ngờ cô lại trở nên cứng cỏi như thế.
"Tôi bây giờ đã trở thành kẻ không còn gì để mất cho nên đối với tôi chẳng có chuyện gì đáng sợ cả" - cô càng lúc càng khiêu khích Lưu Khanh.
Lưu Khanh tức giận, bóp nát tờ giấy hóa đơn ấy.
"Để rồi xem, cô sẽ thế nào sau khi Lâm Hạo Thiên biết chuyện"
"Ông cứ việc cầm tờ giấy nát này mà đi gặp anh ấy, tôi sẽ không cản và xem thử anh ấy…sẽ tin ai?"
"Cô…"
"Tôi bận rồi, chào ông"
Cô cứ thong thả bước đi như không hề có chuyện gì xảy ra và rời khỏi tiệm cà phê. Nhưng khi vừa ngồi vào xe cô đã thay đổi hoàn toàn cảm xúc, cô dường như không tự tin vào sự mạnh mẽ của mình. Có linh cảm như sắp có chuyện không hay sẽ xảy ra tiếp theo.
…
Vì chưa có chứng cứ xác thực và Dịch Thần chọn cách im lặng nên bà ta mới chỉ bị tạm giam để tiếp tục lấy lời khai. Đây đã là ngày thứ tư kể từ khi Dịch Thần bị bắt, bà ta vẫn không chịu nói lời nào.
Hôm ấy, cô tới đồn cảnh sát để gặp Dịch Thần. Hai người, một kẻ ngồi bơ phờ trong góc tường của nhà tạm giam còn một người thì đứng bên ngoài nhìn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-tra-thu/2028824/chuong-100.html