Dọn dẹp xong đám vệ sĩ để thùng đổ của Sở Nguyệt ở bên ngoài cửa, không ai nói cho ả biết phòng mới của ả nằm ở đâu. Sở Nguyệt đơ người cứ đứng một chỗ trợn mắt lườm cô, cô liếc qua văn phòng rồi chẹp miệng:
"Nơi này cần phải khử mùi thôi chứ thật là khó ngửi"
"Khó ngửi thì chọn phòng khác sao cô cứ phải chọn phòng này"
"Tôi lại thích như thế, đúng là những thứ không thuộc về cô sau khi vào tay tôi lại trở nên sáng sủa hơn hẳn" - cô ngồi chễm chệ trên ghế không ngừng xỉa xói Sở Nguyệt.
Sở Nguyệt nghiến răng, nắm chặt hai tay vô cùng căm phẫn, đáng lẽ ra chỗ đó phải là chỗ của ả. Đúng lúc trên đất có một mảnh sắt rơi ra từ đống đồ đạc vừa dọn của Sở Nguyệt. Ả chạy tới nhặt lên rồi lao nhanh về phía cô hét lớn:
"Tôi phải giết chết cô"
Cô không hề sợ hãi hay hoảng loạn trước hành động đó của Sở Nguyệt mà rất bình thản ngồi yên ở đó. Sở Nguyệt cứ ngỡ mình đã thành công nhưng ả còn chưa chạm tới cô thì đã bị hai tên vệ sĩ giữ lại, mảnh sắt rơi xuống đất. Cô mỉm cười đứng dậy bước tới chỗ của ả.
"Giết tôi một lần rồi còn muốn giết lần hai sao? Về xem lại bản thân xem, cô… có đủ khả năng để giết tôi hay không"
Sở Nguyệt vùng vẫy nhưng hai tay lại bị vệ sĩ giữ chặt không thể thoát ra được, ả chỉ có thể mắng chửi cô.
"Đáng chết, cô là kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-tra-thu/2028800/chuong-89.html