Sau khi để cô rời đi anh quay đầu bước vào bên trong. Tất cả mọi người đều ra ngoài để không gian riêng cho Sở Nguyệt và anh. Anh tiến gần tới giường bệnh, gương mặt vẫn lạnh ngắt không cảm xúc gì cả. Sở Nguyệt ôm lấy anh khóc nức nở:
"Em xin lỗi vì đã không bảo vệ được con của chúng ta, nếu em không gặp cô ta thì đã…"
"Cô tới gặp cô ấy để làm gì?"
"Em…. Em… em chỉ muốn cảnh cáo cô ta một vài câu" - Sở Nguyệt ngẩng mặt nhìn anh bày bộ mặt đáng thương.
Anh thậm chí còn không mảy may để ý tới ả, anh hất tay ả ra rồi nhẹ nhàng an ủi ả.
"Cô cần nghỉ ngơi, nằm xuống đi"
Trước khi anh rời đi Sở Nguyệt vươn tay giữ lấy vạt áo anh hỏi một câu:
"Anh vẫn sẽ cưới em chứ?"
"Đương nhiên! Nếu cô không hủy hôn thì tôi vẫn sẽ cưới cô"
"Thật sao?"
"Lời tôi nói còn chưa đủ thuyết phục cô à"
"Em không có ý đó…"
Sở Nguyệt vui vẻ nhắm mắt lại rồi thiếp đi. Anh nhếch miệng cười trừ rồi lấy chìa khóa xe đi khỏi bệnh viện. Anh sẽ bắt ả phải tự mình nói ra câu "hủy hôn".
Dịch Thần và Lưu Khanh cùng nhau ở một chỗ của bệnh viện. Thấy Lưu Khanh lén lén lút lút bèn nghi ngờ:
"Nãy giờ ông cứ làm cái gì thế hả?"
Lưu Khanh quay người lại, dơ điện thoại lên.
"Nơi Sở Nguyệt bị ngã cầu thang có camera, tôi chỉ là đang kiểm tra lại"
"Cái gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-tra-thu/2028729/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.