Nhìn thấy anh đang loay hoay xách một túi đồ Sở Nguyệt tưởng đó là món quà anh tặng mình. Anh đi tới chỗ Sở Nguyệt nhưng lại không đưa cho ả túi đồ đó, Sở Nguyệt chìa tay ra ngơ ngác trước câu nói của anh:
"Cô đang chặn đường tôi đấy!"
Anh đẩy Sở Nguyệt sang một bên rồi nhẹ nhàng để túi đồ xuống ghế. Sở Nguyệt bày vẻ mặt giận dỗi trách móc anh:
"Hạo Thiên, em đang mang con của chúng ta mà"
"Thì sao? Cô chỉ đang mang con của tôi chứ cô đâu phải vợ tôi"
"Nhưng chúng ta sắp đính hôn…"
"Đính hôn là một chuyện còn kết hôn là chuyện khác đừng tưởng cô đã có tất cả"
Anh lạnh lùng ngồi vào xe đóng rầm cửa lại. Trước giờ người phụ nữ duy nhất được ngồi chung xe với anh chỉ có cô, Sở Nguyệt thấy không công bằng bèn mặt dày đi sang bên mở cửa rồi ngồi cùng anh.
"Cô đang làm gì thế hả? Tôi có cho cô ngồi chung sao?"
"Vậy anh nói đi, tại sao em không được ngồi chung với anh chứ?"
"Vì cô không xứng được ngồi chung với tôi, xuống xe"
"Thế Lạc Hiên Di đó thì xứng sao?"
"Phải, cô ấy xứng đáng hơn cô"
Nghe tới đây Sở Nguyệt bức xúc vô cùng nhưng cũng đành ngậm ngùi xuống xe. Xe cứ thế lăn bánh lướt qua trước mặt Sở Nguyệt.
Sở Nguyệt xoa bụng đứng lẩm bẩm:
"Nếu không có con chắc mẹ đã bị đuổi khỏi Lâm Gia từ lâu rồi. Con yên tâm, mẹ sẽ không để ba con rơi vào tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-tra-thu/2028711/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.