Anh mở cửa xe bước tới chỗ của cô, anh ra hiệu cho Alex đợi mình ở bên đường rồi một mình đi tới. Cô đang ngồi thu mình lại bỗng nhìn thấy đôi giày màu đen trước mặt cô ngước nhìn lên hóa ra là anh. Đôi mắt long lanh ngấn lệ ấy nhìn anh khiến anh cảm thấy nhói lòng. Cô vội vàng lau nước mắt đứng lên:
"Anh tới đây có việc gì sao?"
"Cô đang khóc hả? Tại sao?" - anh nhẹ nhàng hỏi.
Cô lặng đi khẽ lắc đầu cố mỉm cười để bày bộ mặt như không có gì xảy ra.
"Đâu có bụi bay vào mắt tôi đó thôi"
Anh liếc nhìn xung quanh phim trường chỉ thấy đạo cụ đặt đầy ra đó nhưng lạ là chẳng có ai làm việc hay quay phim. Tất cả bọn họ ngồi một chỗ cười cười nói nói với nhau. Anh cũng phần nào đoán được vấn đề.
"Để tôi vào đó dạy cho họ bài học"
Anh định đi nhưng bị cô cản lại.
"Không cần đâu… Lâm Hạo Thiên, anh đừng xen vào chuyện này"
"Còn không phải tại bọn họ sao? Nói đi bọn họ làm gì cô, bọn họ bắt nạt cô phải không?"
"Tôi đã nói không phải rồi cơ mà sao anh nghe không hiểu thế hả?" - cô gắt gỏng.
Rõ ràng là anh không chịu được cảm giác nhìn thấy cô rơi lệ, mọi việc anh làm đều là muốn vì cô. Dường như lúc này cô cảm thấy lời Thành Vũ rất đúng, chấm dứt quan hệ với anh là điều tốt nhất cho bản thân cô.
"Lâm Hạo Thiên anh về đi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-tra-thu/2028706/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.