Khóc một trận cô thiếp đi lúc nào không biết khiến anh phải bế cô về phòng. Chuyện kì lạ gì đây đáng lẽ ra anh mới phải là người cần được nghỉ ngơi và được chăm sóc chứ nhỉ? Nhìn cô nhắm mắt ngủ ngon lành anh thở dài, nhưng có gì đó lạ lắm tại sao cô lại nói ra những câu khó hiểu như vậy.
"Chẳng lẽ cô ấy lại nhớ ra được gì sao?"
…
Sáng hôm sau,
Finnic tỉnh dậy thì thấy mình nằm ngoài cửa nhưng lại chẳng nhớ gì về chuyện đêm qua. Vừa mở mắt, đầu tóc bu xù, quần áo còn chưa thay ra, dáng vẻ xấu tới thảm hại. Finnic vội vã đứng dậy định vào trong phòng thì gặp anh.
"Xem em kìa, có ra phong thái của người nhà họ Lâm không hả?"
"Anh còn nói nữa, tại sao tối qua em lại ngủ ngoài này thế?" - Finnic gãi đầu.
"Là mộng du đấy ông nội…"
Anh cố tình trêu chọc Finnic. Nhưng câu nói trêu chọc ấy lại khiến Finnic coi là thật.
"Trời ạ… thật xấu hổ!"
Anh đi qua phòng của cô không thấy động tĩnh gì có lẽ cô chưa dậy nhưng anh cũng rất muốn mở cửa vào xem thử. Anh đứng trước cửa phòng cô lưỡng lự nắm tay cửa nhưng lại không dám mở, bỗng dưng cánh cửa bật ra đập thẳng vào mặt anh. Cô đi ra hoảng hốt:
"Tôi xin lỗi… anh không sao chứ?"
Anh ôm mặt nghiến răng nhìn cô.
"Nhan sắc của tôi… chút nữa thì bị hủy hoại trong tay cô rồi"
"Ai bảo anh đứng đó làm gì rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-tra-thu/2028699/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.