Trong phút chốc cô sực đẩy anh ra thẳng tay tát vào mặt anh một cái thật đau. Khuôn mặt cô đỏ ửng vừa ngại vừa giận.
"Biến thái!"
Anh bị cô làm cho thất thần sau cú bạt tai vừa rồi, cái tát ấy như khiến anh tỉnh cả người. Cô định rời đi nhưng anh lại nhanh chóng vươn tay ra giữ cô lại.
"Thật ra tối qua tất cả đều là hiểu lầm"
"Hiểu lầm?"
"Đêm qua tôi đã bị hạ thuốc, trong lúc bị thuốc điều khiển tôi đã… đã tưởng Sở Nguyệt là cô"
Cô nghiêm túc nhìn anh, cười trừ:
"Vậy là bây giờ anh đang biện minh cho chuyện mình làm với tôi sao?"
"Phải" - anh gật đầu.
"Nhưng xin lỗi anh, tôi và anh chẳng có bất cứ quan hệ gì cả cho nên những chuyện đó anh không cần phải giải thích… chỉ là cố tình để tôi thấy cảnh đó tôi mới cảm thấy kinh tởm thôi"
Đúng là mối quan hệ của hai người bây giờ thật khó hiểu. Anh không biết điều anh cho là hiểu lầm là điều mà cô không bận tâm, nếu có bận tâm thì lí do biện minh của anh cũng thật nực cười. Tưởng Sở Nguyệt là cô nên mới ân ái với ả? Uống phải xuân dược sao có thể kìm chế được bản thân chứ?
Lần này cô nhất quyết bước vào trong, còn anh vẫn cảm thấy bản thân như thằng ngốc. Anh trở nên như vậy là từ khi nào? Từ khi gặp cô chăng? Bỗng dưng điện thoại reo khiến anh giật mình.
"Alo, tôi nghe đây"
"Lâm Tổng, có cuộc họp quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-tra-thu/2028691/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.