Trong lúc bốn người kia đang cùng nhau vui vẻ dựng lều thì Văn Văn và Tiểu Việt cùng nhau đi nhặt củi. Hai người cùng nhau không nói nên một lời...
-Tiểu thư sợ tôi à?
-Hả?
Văn Văn bất ngờ...
-Cô sợ tôi à, nãy giờ đổ mồ hôi hột kìa.
Nói rồi anh lấy khăn giấy lau cho cô. Mà đã lau thì phải đứng gần...
Và điều ấy khiến Văn Văn bất giác đỏ mặt... dù sao trước mặt cũng là crush mừ -.-
-À... không sao! Tôi... ổn!
-Yên nào!
Nói rồi Việt lau trán cho Văn Văn... rất nhẹ nhàng...chu đáo... như lần đó...
-Liệu tiểu thư có khúc mắc gì với tôi...
-Hửm... à không đâu... ummm.. À lần trước quên cảm ơn anh! Cảm ơn vì đã giúp tôi!
Tiểu Việt phì cười.
-Tiểu thư trọng tình nghĩa nhỉ... mà tôi không ngờ tôi đã giúp đỡ cho tiểu thư của Trịnh gia đấy!
-Thôi... đừng gọi tôi là tiểu thư nữa ... cứ gọi là Văn Văn như mọi người đi!
-Được rồi... cô nghỉ ngơi ở đây đi, tôi đi nhặt củi.
-Đây là việc của tôi và anh mà! Sao có thể để tôi ngồi chơi chứ!
-Việc của đàn ông, cô đừng đụng tay.
Nói rồi anh kéo cô ngồi xuống ở gốc cây khá sạch sẽ và mát, lấy chai nước trong túi của mình ra cho cô, rồi một mình đi nhặt củi.
Trông anh lủi thủi, cứ phải đứng lên ngồi xuống để nhặt những cành cây khô vì quá cao thật dễ thương ấy!
Văn Văn ngắm nhìn xung quanh, trong rừng khác hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-tieu-thu-lam-tinh-nhan/2418226/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.