Việt lái xe về lại biệt thự của mình, trên đường vì đã khóc nên mắt mỏi, Văn Văn dần thiếp đi ngay trên xe. Trước đó cô vẫn nghĩ thầm:''Người ta không thích mình thì lo gì...''
Về đến nơi, anh nhẹ nhàng bế cô lên phòng nằm ngủ. Người cô sốt nóng cả lên, anh bỏ áo khoác, đắp chăn ấm cho cô. Rồi vào phòng tắm xả nước ấm, nhúng khăn, và mang ra đặt lên trán cô để hút nhiệt.
Văn Văn là người ốm yếu, thường phải sống theo chế độ để giữ sức khỏe, chỉ cần ra gió lạnh tí thôi cũng đủ ốm nặng, huống hồ gì tối nay bị dính mưa!
Nhìn cô ngủ mê man, trong lòng anh có chút phức tạp. Anh vẫn nhớ lần đi chơi dã ngoại, cô chăm sóc anh nên bị cảm lạnh. Hôm sau Tiểu Y bị Đoàn Lăng Phong bắt cóc, cô đứng trước nhà của Húc Dương cả mấy tiếng nhưng cô đeo khẩu trang nên anh không để ý hai bên má hóp vào rất tội nghiệp. Và sau đó là khoảng thời gian dài anh không nhìn thấy cô nữa, đến công ty cũng chả biết cô ở ngõ nào.
Càng về đêm, cô càng sốt nặng hơn. Việt lo lắng vì giờ này chắc không còn hiệu thuốc nào mở cả. Anh tìm trong nhà xem có gì, may thay vẫn còn một bịch thuốc hạ sốt và cảm. Nhưng cô ngủ li bì thế này, đánh thức cô dậy thật thương...
Nhiệt độ cơ thể ngày càng cao, việc đắp khăn không còn hiệu quả nữa. Cũng vì sốt quá cao và cảm nên Văn Văn đau nhức khắp người và khó thở, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-tieu-thu-lam-tinh-nhan/2418165/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.