Anh bế Văn Văn qua phòng bên cạnh, lấy thuốc thoa vào bông hoa nhỏ đang sưng tấy kia.
Văn Văn lộ rõ mệt mỏi vì ''làm việc quá sức'', cô chẳng có chút lực để động đậy. Thân cô giờ đây tùy anh chiếm trọn, chẳng can ngăn nổi.
Anh để hai thân thể trần trụi ôm lấy nhau, rồi mãn nguyện ngủ.
Văn Văn ngủ đến chiều, khi tỉnh dậy, cô hoàn toàn như mất cảm giác ở hạ thân. Điều đó làm cô nhớ đến mạnh bạo của hai người lúc sáng. Thế này thì không biết nên khóc hay nên cười nữa!!
Chẳng có ai ở đây nữa, cũng chẳng tự đứng dậy được, đành nằm nguyên trên giường. Cả cơ thể dù không động đậy nhưng vẫn ê ẩm, tê liệt như thế nào.
Một lát sau, tiếng cửa di chuyển, cô nhìn thấy Việt đang cầm theo món gì đó vào.
- Ngủ ngon không?
- Rất ngon..
Cô nói xoáy, quay mặt không thèm nhìn anh. Lần thứ hai khiến cô liệt giường rồi.
- Ăn chút gì nhé?
Cô tò mò xem anh nấu gì. Bây giờ đói meo rồi.
- Cháo..?
- Ăn tạm đi, lát đi ăn với bạn em. Mà..
Anh cất tô cháo, kéo cô ngồi dậy:
- Phát hiện ra có người nói xấu anh nhỉ?
- Ai cơ? Em xử cho..
- Em đấy, xử thế nào đây?
Anh mở WeChat của cô lên, loạt tin nhắn kể khổ hiện ra. Cô đỏ mặt, quên mất tính hay xả giận nên thường xả lên đoạn chat với Tiểu Y.
- Thì có phải em sai đâu?
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-tieu-thu-lam-tinh-nhan/2418132/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.