Tết Nguyên Đán, Văn Văn bắt đầu chuyển dạ. Thế nhưng mãi vẫn chưa vào phòng sinh, Việt đành giao công ty cho Húc Dương quản lý một thời gian, bản thân anh đã túc trực ở bệnh viện, bên cạnh người vợ đang sút kí.
Bác sĩ dự đoán đầu tháng em bé sẽ chào đời, ấy vậy mà cũng đã qua nửa tháng rồi. Bà lắc đầu, khuyên hai người nên sinh mổ.
Người ta nói sinh mổ ảnh hưởng đến thai nhi, bà mẹ nào cũng không thích, Văn Văn cũng vậy.
- Chờ thêm xíu nữa ha anh?
- Không, sinh mổ sẽ khiến em đau, nhưng mà nhanh đau nhanh lành... Nhìn em quằn quại mỗi ngày thế này, anh không chịu nỗi.
Quả thực, cái xã hội này, hiếm thấy ai mà nói ra lời cảm động vậy á, đặc biệt là đàn ông.
- Anh làm hai mẹ con cảm động quá đó.
Cô biết người đàn ông này rất yếu lòng, vội vàng ôm lấy anh vỗ về.
Vào đêm muộn nọ, Văn Văn đang mất ngủ bỗng vỡ nước ối, cô sợ hãi, chiều nay Việt có việc gấp nên để cô một mình... bây giờ không gọi được y tá...
Giữa hành lang lạnh lẽo, cô quỳ thụp xuống đất, không nhịn được mà khóc.
- Văn Văn...
Giọng nói vội vã cất lên, cùng với đó là tiếng bước chân gấp gáp.
- Anh ơi... vỡ..ối!!
- Ngoan, đừng sợ, anh gọi y tá rồi.
Cũng may, ngay trong đêm, anh quay lại bệnh viện. Chiếc giường trống trơn, anh chờ mãi vẫn chẳng thấy sản phụ của mình về liền tức tốc gọi y tá đang nghỉ ngơi check cam và đi kiếm.
- Em đau quá..
Vẫn là cơn đau đó...
- Mà sao nó quặn đau hơn trước quá...
- Có lẽ bảo bảo muốn ra rồi. Em thở đều nào...
Y tá nhanh chóng mang cáng tới, đẩy cô đến phòng sinh.
Đây là bệnh viện khá có tiếng nên tuyệt đối không để người ngoài vào như Tiểu Y và Húc Dương được!
Một mình Văn Văn ở trong đó đau khổ thì khác nào thắt ruột anh.
Một mình trên hàng ghế dài, chỉ mong thời gian trôi thật nhanh...
Việt nắm chặt hai bàn tay, chỉ hi vọng gia đình của mình bình an.
Rạng sáng, tiếng khóc trong phòng sinh thay cho chiếc đồng hồ.
Việt lập tức đứng dậy, túc trực cửa mở ra.
- Là bé trai, nặng tròn 3 kg.
- Vợ tôi sao rồi ạ?
- Cô ấy cố gắng sinh thường nên thấm mệt rồi, hiện đang ngủ. Bây giờ đi làm một vài thủ tục rồi anh chăm hai mẹ con là được.
- Vâng.
Cô y tá đưa đứa bé cho anh.
Anh nhận lấy đứa con của mình, khuôn mặt hiện lên cảm xúc hân hoan.
Anh không dám thơm thằng bé, vì không nên, đành dán mắt vào nó thôi!!!
Văn Văn ngủ đến chiều, toàn thân như đã tê liệt, không tài nào giơ tay lên được...
Cũng đang rất cô đơn thì chồng cô xuất hiện.
Anh dịu dàng lấy khăn thấm nước và thoa lên môi cô.
- Em chưa nên ngồi đâu, cần thì gọi anh nhé.
- Con... sao rồi?
- Thằng bé đang ngủ.
- Cho em...nhìn nó đi.
Gương mặt em bé đang ngủ thực sự rất dễ thương, đã lay động tim cô.
- Bỗng dưng em nhớ mình của hồi nhỏ, chỉ được mẹ nhìn như thế, còn mọi người thì không...
- Bây giờ có cả anh và em đang âu yếm con mình, em cảm thấy rất hạnh phúc!
- Bình yên sẽ đến thôi, em không cần suy nghĩ về quá khứ buồn đâu.
- Halo~ tôi có làm phiền không?
Tiểu Y lấp ló đẩy cửa.
- Mày là quá phiền.
- Chị đây sẽ là tiền bối chỉ mày, mày cứ rủa tau!.... Aw con nuôi của tôi cưng xỉu!
Lý Húc Dương phía sau mở cửa ra đi vào cùng Ý Ý.
- Sợ đến mức không dám vào bệnh viện luôn đấy.
Anh thở dài, Tiểu Y và anh đều rất to gan, ấy thế mà Ý Ý thì nhút nhát đến lạ thường, xem ra phải gả đi sớm.
- Mami, cho con xem em bé với!!!!!
Cô bế Ý Ý cho em xem gương mặt thiên thần kia. Ý Ý mắt tròn xoe, nhìn gương mặt bầu bĩnh.
- Em bé tên gì vậy mami? Em bé đẹp quá!!
- Chưa có tên, Ý Ý đặt cho dì đi!
- Vậy sẽ là Tuấn Lãng!
(Tuấn Lãng: khôi ngô tuấn tú, sáng sủa)
- Hay quá! Dì sẽ lấy tên đó cho em bé nhé!
- Huraa!!!!
Húc Dương nói nhỏ với Tiểu Y:
- Xem ra con nhà mình mê trai khá sớm.
- Phải, con em mà!
- Này, em mê trai?
- Chứ không phải mê anh à?
Eww thính mặn chưa kìa.
Trò chuyện một lúc, để Văn Văn được nghỉ ngơi nên gia đình Húc Dương ra về.
Gió xuân nhè nhẹ, cùng mùi hương của các loài hoa hoà quyện phảng phất đến mọi nơi. Trên đường phố lớn, gia đình ba người tay nắm tay, tung tăng trở về mái ấm. Điệu nhảy chân sáo, nụ cười giòn tan, cùng tiếng hát trong veo...
Bình yên ở đâu?
Bình yên là đây chứ đâu.
Tuấn Lãng cũng như Ý Ý, rất ngoan, chả khóc mấy, y như một chú mèo cứ phơi nắng và ngủ. Tuy nhiên cũng rất biết trêu người, đến khi thấy papa lập tức xuất chiêu nước mắt cá sấu để dành mami =))
Mọi thứ đều thuận lợi, êm đềm, hai ông bố luôn làm ra tiền và mang về sao kê cho vợ.
Hoàng Nhi và Chí Đinh qua Tết cũng quay trở về. Thật ra cô tính trước Tết về nhưng bà hàng xóm năm xưa đó đã ra đi và cuối thu, nên quyết định đón Giao thừa ở Nhật Bản lần cuối rồi về.
Hai người giờ đây cũng sắp tiến tới hôn nhân, chỉ chờ công việc của cả hai ổn định thì sẽ dạm ngõ liền.
Cứ thế, sau bao biến cố, chúng ta đều tìm thấy bến đỗ bình yên, không còn mệt mỏi, suy nghĩ, lăn tăn nữa....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]