Quý ngài “tốt tính” vẫn chọn cách đi qua quỷ môn để tới đây.
Diêm Vương vừa đến nơi đã cảm nhận thấy một luồng linh khí nhàn nhạt, nhìn theo hướng linh khí phát ra, anh ta nhín thấy đào yêu nhỏ đang chiếm cứ chiếc giường duy nhất trong phòng, còn chủ nhân thật sự của căn phòng thì phải nằm nép mình trên ghế sô pha.
“Nhỏ như thế cô cũng nuôi à?”
Tô Vân Thiều: ??? “Không phải vì cậu ta còn quá nhỏ nên mới phải nuôi lớn sao?”
Lời vừa dứt, sắc mặt của Diêm Vương đã tối sầm lại.
Còn chơi trò nuôi dưỡng, cô cũng không sợ ao cá nhà mình không chứa nổi nữa sao!
Tô Vân Thiều: “Ngài có quen cậu ta không?”
Diêm Vương suýt thì buột miệng nói ra câu “Quen biết cái rắm!”, nhưng cuối cùng anh ta lại nuốt câu đó vào trong miệng, nguy hiểm thật, suýt chút nữa là hỏng rồi hết hình tượng mất công xây dựng từ trước tới nay rồi.
“Đừng hỏi tôi, tôi không quen, không biết.”
Tô Vân Thiều hiểu rõ: Không chỉ có quen biết, mà còn có hiềm khích với nhau.
“Tôi suy nghĩ đã lâu vẫn không biết vì sao mình lại bị mất đi phần kí ức về nhân quả này, không biết Diêm Vương đại nhân có thể nói cho tôi biết được không?”
Nghiệp sẽ bắt đầu từ lúc mắc nợ, cho đến khi trả hết số nợ thì không có cách nào để xóa hết được, cho nên nghĩ đi nghĩ lại, ký ức của cô chỉ có thể bị mất đi hoặc bị làm giả.
“Chuyện này…” Diêm Vương vừa mới nói được hai từ, thì thình lình, một tia sét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-that-va-thien-kim-gia-hop-tac-voi-nhau/3891449/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.