Bách Tinh Thần không thể không ném cho người anh em “ngây thơ” của mình một cái nhìn thông cảm.
Quả nhiên, Tô Vân Thiều khẽ nhướng mày: “Ai nói bách quỷ thì chỉ có trăm con quỷ?”
“Vậy, có bao nhiêu?” Tần Giản cảm thấy không ổn, cậu ta ghét bỏ lòng hiếu kỳ của mình, nhưng lại sợ không biết được kết quả thì khó chịu đến cồn cào tim gan.
Tô Vân Thiều không nói cho cậu ta một con số cụ thể, mà hỏi lại một câu làm mọi người nổi hết da gà: “Cậu cảm thấy tết Trung Nguyên, tục gọi là quỷ tiết, sẽ có bao nhiêu quỷ?”
“Tớ…” Tần Giản còn muốn nói, Lôi Sơ Mạn và Bách Tinh Thần một trái một phải vội bịt chặt miệng cậu ta lại, buộc cậu ta tạm thời giữ im lặng.
“Vân Thiều, hay cậu bán cho tớ vài lá bùa bình an nữa được không? Tớ cảm thấy một cái có khả năng không đủ.” Triệu Tình Họa lần đầu tiên biết được thế giới mình sống nguy hiểm như vậy, còn có loại chuyện như bách quỷ dạ hành này!
Lôi Sơ Mạn: “Tớ cũng lấy thêm một tấm.”
Bách Tinh Thần: “… Tớ cũng mua thêm.”
Tần Giản: “Ô ô ô……” Tớ cũng thế!
Cái Khiết xoa xoa tay: “Đại sư, tôi có thể mua một cái không?”
Thiết Như Lan nghẹn ngào: “Đại sư, mất ngủ thật sự rất đau khổ!”
Hô hấp của Tô Vân Thiều cứng lại, giọng nói không khỏi nhẹ nhàng hơn: “Mỗi người một tấm, có được không?”
“Làm sao có thể được?!” Âm thanh trả lời gọn gàng như một bản hợp xướng.
Hoàng Lập giơ tay nhỏ và nhảy lên: “Tôi, tôi có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-that-va-thien-kim-gia-hop-tac-voi-nhau/3891401/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.