Khương Ái đặt Ngô Hưng xuống giường mới nhận ra anh ta bị thương nặng hơn cô nghĩ, khắp vùng bụng máu tươi nhuộm đỏ.
Trong nhà cô không có dụng cụ y tế, bên ngoài đám người kia vẫn ráo riết đuổi bắt làm sao dám mạo hiểm đưa anh ta đi bệnh viện đây?
Hiện tại trong đầu Khương Ái có vô vàn câu hỏi đặt ra, ví dụ như tại sao Ngô Hưng lại có mặt ở chỗ này? Úc Lễ có đi cùng anh ta không? Có phải cũng giống anh ta xảy ra chuyện rồi?
Ngô Hưng mơ hồ nhích người dựa vào tường, khi phát hiện ra Khương Ái là người cứu mình thì có đôi chút kinh ngạc, nhưng anh ta cũng không có thời gian để hàn huyên thò tay vào túi quần lấy ra con dao sắc nhọn sau đó cất lời:
“Cho tôi mượn bật lửa.”
Khương Ái biết anh ta muốn làm gì, người trong giang hồ bị thương là điều không tránh khỏi, đôi khi cần phải có những kỹ năng tự cứu lấy mình.
“Nhà tôi không có, anh chờ một chút.”
Cô nói rồi nhanh chóng chạy sang nhà kế bên mượn bật lửa, lúc quay lại phòng mùi máu tanh bỗng nhiên xộc vào khoang mũi khiến bụng dạ Khương Ái cồn cào cả lên.
Nôn sạch mọi thứ trong bụng ra, Khương Ái ngượng ngùng đưa bật lửa cho Ngô Hưng: “Xin lỗi chậm trễ anh rồi.”
Ngô Hưng lườm Khương Ái một cái, thể hiện bản thân không ưa cô.
Dẫu Khương Ái có cứu anh ta một mạng, nhưng vẫn không thể nào thay đổi được việc cô làm lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-that-the-tro-thanh-day-to-cho-ong-trum/3351632/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.